Vẻ mặt Ngô Tố Hải đầy chấn hãi, tê dại da đầu, kinh sợ hô lớn: “Ông nói cái gì?”
“Nhà họ Phương bị diệt rồi? Làm sao có thể!”
“Đó là nhà họ Phương đó! Nhà họ Phương bị diệt rồi! Rốt cuộc.., chuyện là thế nào?”
Người giúp việc này tiếp tục nói: “Ông Sáu, không chỉ nhà họ Phương”.
“Còn có hơn một trăm võ giả thực lực hàng đầu và đám người Kiếm Si, Kiếm Quỷ, Kiềm Tỳ”.
“Đám người Trần Thiên Khung, Kim Minh Đỉnh, Hàn Dịch Tài, Phùng Phi Hoàng bao vây tấn công sát thần Diệp Bắc Minh, tất cả bị giết rồi!”
Cả người Ngô Tố Hải ngẩn ngơ: “Trời ơi…”
“Bọn họ đều là gia chủ của gia tộc hạng ba đấy! Ít nhất cũng là cảnh giới võ đế!”
“Chết… chết hết rồi?”
Cơ thể mềm nhũn ngồi xuống ghế.
Đầu óc kêu lên ù ù, giống như nằm mơ!
Sau khi lục soát hồn phách, Diệp Bắc Minh đã biết được tất cả bí mật của lão tổ nhà họ Phương.
Anh đi thẳng đến mật thất đóng chặt của lão tổ nhà họ Phương.
Ấn vào nút cơ quan!
Ầm ầm!
Một cánh cửa ngầm phía sau giá sách bỗng mở ra.
Diệp Bắc Minh vừa định đi vào trong.
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên: “Ai, dám xông vào trọng địa của Phần Thiên Tông!”
Là một người phụ nữ?
Bóng đen tấn công đến, giống như chớp điện trong màn đêm!
Soạt!
Một cây trường thương trực tiếp lao về phía vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh tiện tay tóm về phía cây trường thương!
Bóng đen quát một tiếng: “Kẻ ngông cuồng, muốn chết hả!”
Diệp Bắc Minh lại tóm chặt trường thương, bóng đen không thể tiến thêm một bước!
“Mày!”
Bóng đen kinh ngạc, muốn rút trường thương về, lại phát
hiện dù thế nào cũng không làm được.