"Mày dám động vào một sợi lông của bố mày, bố mày sẽ giết cả họ nhà mày!"
Có người xin tha, cũng có người uy hiếp.
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Ồn quá!"
Một kiếm chém ra!
"A..."
"Đừng mà..."
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt. . .
Đầu ba mươi mấy người bay lên thật cao!
Tiếng nói ngừng lại.
...
Cùng lúc đó, trong một tòa cung điện bằng đá bên trong Thánh Vực.
Một nhóm nam nữ trung niên không giận tự uy ngồi trên ghế thái sư, vây quanh một trận truyền tống!
Phía trước bọn họ, ngoài truyền tống trận ra còn có một bàn thờ lớn.
Bên trên bày hơn năm mươi miếng hồn ngọc!
Đột nhiên.
Tách! Tách! Tách! Tách...
Một chuỗi âm thanh vang lên.
Hơn năm mươi miếng hồn ngọc nổ tung gần như cùng lúc, hóa thành mảnh vụn!
"Tất cả chết hết rồi!"
"Sao có thể chứ!"
Tất cả mọi người gần như cùng nhau đứng dậy, khiếp sợ nhìn vào mấy mảnh vụn hồn ngọc ở trên bàn thờ.
"Không đúng, vẫn còn một miếng!"
Bộp!
Ánh mắt mọi người tập trung lại, cùng nhìn vào một mảnh hồn ngọc.
"Hàn Tông? Chỉ có Hàn Tông còn sống?"
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Ba mươi mấy cái đầu người rơi xuống đất.
Chết không nhắm mắt!
"A... Đừng mà!"
Hàn Tông sợ hãi són ra quần, quỳ xuống đất: "Anh Diệp, cầu xin anh đừng giết tôi!"
Diệp Bắc Minh đá một phát làm vỡ đan điền của Hàn Tông.
Gã bò tới như chó, điên cuồng dập đầu!
Bộp bộp bộp!
Máu tươi đầm điên, gã vẫn điên cuồng dập đầu: "Anh Diệp, tha mạng... Tôi thật sự không muốn chết!"
Thật khác với cái người hung hăng càn quấy lúc ban đầu!
Diệp Bắc Minh túm lấy Hàn Tông: "Chuyện sống chết của mày, do đại sư tỷ của tao quyết định!"
...
"Đại sư tỷ, em về rồi!"
Một giọng nói vang lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Tông bị ném vào!
Hai mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng, đầy tia máu: "Chính mày đã giết cha mẹ tao, tao muốn giết mày!"