“Bản đế đã nhớ nhớ kỹ mùi của cậu rồi, dù có trải qua mười kiếp luân hồi, bản đế cũng nhất định sẽ vẫn truy sát cậu!”
Diệp Bắc Minh cười: “Được, vậy thì cô đi chết đi!”
Năm ngón tay anh nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chuẩn bị chém rụng đầu người phụ nữ này!
Đột nhiên.
“Ranh con, mau dừng tay!”
“Minh Nhi, dừng tay!”
“Minh Nhi, đừng làm bừa...”
…
Giọng nói của chín mươi chín vị sư phụ đồng loạt vang lên.
“Sư phụ?”
Diệp Bắc Minh giật mình, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Chín mươi chín tấm bia mộ đồng thời xuất hiện, ngoại trừ Long Đế.
Các luồng thần hồn ngưng tụ lại, chui ra từ bia mộ!
Sắc mặt của thần hồn của cha đỡ đầu sa sầm lại: “Ranh con, còn không mau buông thanh kiếm trong tay con ra!”
Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Sư phụ? Sao vậy ạ?”
Thần hồn của Dược Vương Quỷ Cốc suýt chút nữa thì tức chết: “Cái thằng khốn nạn này, người phụ nữ này là sư phụ của bọn ta!”
“Con gác kiếm lên cổ của sư công con mà con còn hỏi sao vậy nữa hả?”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người!
Rõ ràng người phụ nữ này cũng rất bất ngờ, cô ta cười gằn một tiếng: “Ta không hề nhận các người làm đệ tử!”
“Năm xưa, ta cảm thấy quá tẻ nhạt nên mới truyền thụ cho các người một chút bản lĩnh mà thôi!”
Cha đỡ đầu lắc đầu: “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy!”
“Sư phụ, cuối cùng chúng con cũng tìm thấy người rồi!”
“Thật tốt khi thấy sư phụ vẫn còn sống! Hức hức hức...”
Thần hồn của chín mươi chín vị sư phụ vô cùng kích động, người nào người nấy đều quỳ xuống, dập đầu lạy!
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tiểu Tháp, chuyến này phải làm thế nào bây giờ?”
“Khụ khụ... Chuyện này... Chuyện này… Tôi thực sự không biết quan hệ giữa mọi người!”
“Tôi nhớ ra rồi, thần hồn của bản tháp bị thương, phải đi ngủ vài ngày đã, tạm biệt!”, hơi thở của tháp Càn Khôn Trấn Ngục biến mất.
Thậm chí còn ngừng luôn việc chia sẻ ý thức với Diệp Bắc Minh.
“Móa!”
Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật!
Cha đỡ đầu quát mắng một tiếng: “Ranh con, còn không thu kiếm về đi?”
Diệp Bắc Minh vội vàng rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục về.
Người phụ nữ cười lạnh: “Không phải cậu muốn giết tôi sao?”
Diệp Bắc Minh lúng túng ra mặt: “Sư công, tôi thực sự không biết cô là sư công tôi!”
Người phụ nữ hừ lạnh: “Ai là sư công của cậu chứ?”
“Bản đế đã nói rồi, bọn họ hoàn toàn không phải đệ tử của bản đế, bọn họ cũng không xứng làm đệ tử của bản đế!”
“Bọn họ chỉ là một đám rác rưởi mà thôi. Nếu không phải khi ấy bản đế thấy tẻ nhạt thì đã chẳng buồn nhìn bọn họ lấy một cái rồi!”
Thần hồn của chín mươi chín vị sư phụ đều hết sức lúng túng!
Diệp Bắc Minh sầm mặt lại: “Dù cô là sư công của tôi thì cũng không được phép tùy tiện nhục mạ sư phụ tôi!”
Chín mươi chín vị sư phụ giật mình!
Vua tàn sát vội vàng mở miệng: “Đồ nhi, đừng nói lung tung!”
“Minh Nhi, con nói gì vậy?”
“Mau im ngay!”
Các sư phụ khác cũng nói theo.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu sư phụ của tôi là rác rưởi thì sao cô lại thua tôi?”
“Ồ?”