“Sau đó hung hăng hành hạ nó, còn sợ nó không nói nữa à?”
“Nhãi ranh, biểu hiện của mày khiến lão đây rất không hài lòng!”
“Mày nên sợ hãi, sau đó quỳ xuống xin tha mới đúng!”
Diệp Bắc Minh cười: “Người nên sợ hãi và cầu xin tha thứ là các người!”
“Vù…”
Trong phút chốc, khí tức của Diệp Bắc Minh đột nhiên tăng vọt, anh lười lãng phí thời gian.
Anh giậm chân, sát khí, huyết khí, ma khí sau lưng cao ngút trời!
Điều khiến người ta sợ hơn là…
Một con rồng đen! Một con huyết long! Một long hồn!
Còn có một con kim long!
Chúng đồng thời xuất hiện.
“Bốn loại dị tượng…”
“Sao có thể chứ…”
Ông lão gầy gò ngẩn người!
Đồng tử của ông lão mũi ưng điên cuồng co lại!
Giang Hải Sơn cứng ngắc tại chỗ.
Lăng Chiến Thiên cảm thấy cả người lạnh như băng, bốn người bị bốn con rồng bao vây ngay lập tức, giống như rơi vào địa ngục Cửu U!
“Kiếm Trấn Ngục, giết cho ta!”
Diệp Bắc Minh quát lên.
Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi run rẩy.
Họ gặp được một cảnh cả đời khó quên!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục phát ra tiếng, bốn con rồng bay ra gần như cùng lúc!
Huyết long bao vây ông già mũi ưng!
Hắc long bao vây ông già gầy gò!
Long hồn bao vây Giang Hải Sơn!
Kim long bao vây Lăng Chiến Thiên!
Tần Mộc Dao run rẩy: “Lấy một địch bốn? Anh ấy muốn lấy một địch bốn sao?”
“Anh ấy mới tới Thánh Cảnh thôi, lại muốn đồng thời đối phó với bốn Chí Tôn sao?”
Dù là Tần Mộc Dao cũng bối rối!
Hai chân cô ấy như nhũn ra.
Mặt Mạc Ninh Nhi trắng bệch, cô ấy không ngừng nuốt nước miếng: “Cô chủ, anh ta… So sánh anh ta và Lý Vân Phi, ai lợi hại hơn?”
Sắc mặt bốn người đều thay đổi, họ cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Diệp Bắc Minh.
Lão già mũi ưng nổi giận gào lên: “Thằng chó, mày cho rằng mày có thể nghịch thiên à?”
“Đồng thời đánh bốn người bọn tao? Đúng là không biết sống chết. Lão đây muốn giết mày là chuyện dễ như trở bàn tay, dùng một đầu ngón tay cũng có thể làm được!”
Mắt lão già gầy gò lạnh như băng: “Thằng nhãi, lão đây sẽ cho mày biết kết cục của việc khinh thường bọn tao!”
“Mày thật khiến người ta bất ngờ, nhưng dù mày có bốn con rồng cũng không thể nào nghịch thiên được!”
“Giết!”
Giang Hải Sơn và Lăng Chiến Thiên cùng phun ra một chữ.
Bốn người cùng nhau ra tay, đánh về phía Diệp Bắc Minh!
Giây tiếp theo!
Grào!
Bốn tiếng rồng ngâm đồng thời vang lên, hung hăng đánh về phía lão già mũi ưng, lão già gầy gò, Giang Hải Sơn và Lăng Chiến Thiên!
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Bốn người bay ra ngoài như con diều đứt dây, cơ thể tan rã trên không trung như đậu phụ nát.
Hóa thành một làn sương máu!