Một lão giả hừ lạnh.
“Không sai, bây giờ không phải vấn đề kiếm Hiên Viên, mà là vấn đề Diệp Bắc Minh!”
Một lão giả khác lạnh nhạt nói.
“Các ông!!!”
Lăng Thi Âm cắn răng.
Vạn Lăng Phong vô cùng phẫn nộ.
Lâm Thương Hải điên cuồng gào thét: “Con mẹ nó, đám canh giữ gia tộc chó má chúng mày, mẹ kiếp đúng là tiêu chuẩn kép!!!”
“Mẹ! Mẹ! Mẹ!!! Đám lão cẩu chúng mày, chết cũng không được tử tế đâu!!!”
Hai mắt ứ máu, tức giận đến cùng cực!
Rất nhiều người canh giữ gia tộc nhìn tới, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Thương Hải: “Lâm Thương Hải đúng không, nhớ ra ông rồi!”
“Bắt đầu từ hôm nay, giới võ đạo hành tỉnh Đông Nam không cần phải tồn tại!”
“Nhà họ Lâm, ha ha…”
Nghe đến đây, nét mặt già nua của Lâm Thương Hải trắng bệch.
Nhà họ Lâm sắp xong rồi sao?
“Quá vô liêm sỉ!!!”
Ngụy Yên Nhiên cắn răng.
“Gia chủ, đừng nói lung tung!”
Những người khác của nhà họ Ngụy bị dọa cho sắc mặt tái nhợt: “Nếu người canh giữ truy cứu, nhà họ Ngụy chúng ta cũng xong đời!”
“Có gì giỏi chứ? Người canh giữ gia tộc quả đúng là trò cười nhạo!”
Tính khí Ngụy Yên Nhiên rất nóng nảy.
Soạt!
Mấy lão giả nhìn sang, cười nham hiểm: “Nếu đã như vậy, chúng tôi thỏa mãn cô!”
“Nhà họ Ngụy Long Đô, ghi chép tại án, sau này từ từ trừng trị”.
Vù!
Một vài võ giả và người của gia tộc lớn xung quạnh đều chạy mất.
Không dám ở cùng một chỗ với Ngụy Yên Nhiên!
Trong nháy con ngươi của Ngụy Yên Nhiên tràn đầy tia máu.
“Xong rồi…”
Những người còn lại của nhà họ Ngụy khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên, Lý Gia Hinh quát lớn: “Tính cả nhà họ Lý Cảng Đảo tôi nữa!!!”