"Tôi nói cái này, đây căn bản không phải đả kích cô, đáng lẽ cô phải sớm đoán được những chuyện này mới đúng!"
"Cho dù hôm nay Mị Cảnh lựa chọn cô thì bà Bạch cũng sẽ không bỏ qua, nhất định phải khiến cô chết không có chỗ chôn!"
Nghê Hoàng sững sờ tại chỗ!
Chậm rãi quay đầu lại, tròng mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Anh cảm thấy tôi nên làm gì bây giờ?"
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt mở miệng: "Cô có hai sự lựa chọn. Thứ nhất là đâm đầu chết tại chỗ này!"
"Anh!"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Nghê Hoàng tràn đầy lửa giận.
"Thứ hai, biến bi thương trở thành sức mạnh! Nếu không chết thì vẫn có cơ hội trở mình!"
Nghê Hoàng giống như quả bóng bị xì hơi: "Thế lực của nhà họ Bạch quá lớn, tôi còn có cơ hội sao?"
Diệp Bắc Minh cau mày: "Lai lịch của nhà họ Bạch ra sao?"
"Mị Tộc nói thế nào cũng là bát đại vương tộc, sao có thể tùy tiện để mặc bà Bạch gây thao túng như vậy?"
Nghê Hoàng vừa định mở miệng.
"Đừng nói chuyện, có người tới!", Diệp Bắc Minh nheo mắt lại.
Bên ngoài hang động, trên trời cao hàng trăm mét.
Bà Bạch dẫn một đám người đứng trong không trung.
Nghê Hoàng có chút lo lắng: "Bọn họ sẽ không phát hiện ra nơi này chứ?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Yên tâm, tôi đã che giấu hết hơi thở, nếu như muốn thì đã sớm phát hiện ra chúng ta rồi".
Nghê Mộng Tuyết nghiến răng: "Con khốn này với thằng nhóc kia chạy còn nhanh hơn cả chó. Nếu để tôi bắt được thì tôi nhất định sẽ moi hết từng tấc máu thịt để quăng cho chó ăn!"
Bà Bạch hừ lạnh một tiếng: "Con cũng là phế vật vô dụng, không phải đã cam đoan với mẹ rằng mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của con sao?"
"Tại sao lại để cho Nghê Hoàng vượt qua khảo hạch của Mị Cảnh? Nếu để hai người này chạy trốn, con cho rằng mình có thể trở thành vua của Mị Tộc sao?"
Nghê Mộng Tuyết cúi đầu, trong mắt tràn đầy oán hận và nhục nhã!
Bạch Tuấn Khanh ở bên cạnh thậm chí không dám nói một lời!
Lúc này, trong hư không xuất hiện một vết nứt.
Một người đàn ông trung niên trông có vẻ giống bà Bạch từ trong bước ra!
Vừa nhìn thấy người này, con ngươi Nghê Hoàng co lại: "Trưởng lão Bạch Tông Hà của một trong tứ đại Thánh Địa, sao ông ta lại ở đây?"
Bùm!
Trong không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên một tiếng!
Cảm nhận được một mối uy hiếp to lớn!
“Chủ nhân, người này có thực lực rất mạnh! Cẩn thận!”, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm nhắc nhở.
Bạch Tông Hà bước vào hư không, liếc mắt nhìn bốn phía: "Em gái, gấp gáp tìm anh như vậy là có chuyện gì?"
"Tông môn của anh đang có chút rắc rối, anh có việc gấp cần làm, có chuyện gì thì mau nói đi, anh còn phải trở về nữa!"
"Anh!"
Bà Bạch trông rất vui mừng, nhanh chóng giải thích chuyện gì đã xảy ra với Mị Tộc.
Bạch Tông Hà với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Cái gì! Mị Vương đã băng hà?"
"Phải!"