“Nhưng…”
Kiếm Phá Thiên cắn răng, định nói mấy câu.
Nhưng Tần Bách Hùng trầm ngâm nãy giờ lại chợt lên tiếng: “Tôi đồng ý với quan điểm của viện trưởng Trương!”
“Rõ ràng Diệp Bắc Minh đã trở thành một kẻ tàn phế rồi, tổng viện trưởng đã chết vì cậu ta!”
“Chúng ta không cần phải lãng phí thêm tài nguyên của học viện làm gì, tốt hơn hết là hãy để cậu ta tự sinh tự diệt!”
Ông ta chuyển mắt, nhìn Phong Tuyệt Tình: “Viện trưởng Phong, viện Tuyệt Tình của bà thì sao?”
Phong Tuyệt Tình hừ khẽ một tiếng: “Các ông tự quyết định đi, chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi!”
Nói rồi, bà ta xoay người rời đi.
...
Cấm địa của học viện Viễn Cổ.
“Tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi!”
“Anh Diệp tỉnh lại rồi!”
Một giọng nói quen tai vang lên.
Diệp Bắc Minh mở mắt ra, trông thấy những khuôn mặt thân quen ở trước mắt mình.
Chu Nhược Giai, Hoa Linh Lung, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình,…
Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?”
Nét mặt của Hầu Tử trông là lạ: “Anh Diệp, bọn tôi có chuyện này phải nói cho anh biết, anh nhất định không được nghĩ quẩn đâu đấy!”
“Chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Mọi người ngập ngừng!
Thân là một người tu võ, chắc chắn sẽ khó có thể chấp nhận chuyện bản thân trở thành người tàn phế!
Chu Nhược Giai mấp máy môi: “Chồng à, anh... em...”
Chu Nhược Giai trào nước mắt, cô không đành lòng nói sự thật này cho Diệp Bắc Minh biết!
Hầu Tử cắn răng, nói: “Mẹ kiếp, đau ngắn còn hơn đau dài!”
“Anh Diệp, hầu hết xương cốt và gân mạch toàn thân của anh đều đã nát hết rồi!”
“Nói cách khác, sau này anh không thể đánh võ, toàn bộ thực lực võ đạo đều mất hết…”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Lúc này, anh mới nhớ ra, sau trận chiến ở thành Thiên Dung, Vương Thần Cương đã vẫn lạc!
Bản thân anh cũng rơi vào tình cảnh hiểm nghèo, nếu không nhờ trong huyệt mộ Hỗn Độn, Hiên Viên Hoàng Đế ra tay giết chết Phó Thí Thiên thì e là chỉ có Tiểu Tháp ra tay mới có thể bảo vệ được mạng sống của anh!
Anh kiểm tra thử tình hình cơ thể của mình.
Quả nhiên đúng như những gì Hầu Tử nói, xương cốt đứt gãy!
Gân mạch tàn phế!
Đan điền khô kiệt, không có chút phản ứng nào!
Những chuyện này đều không phải là vấn đề, điều làm Diệp Bắc Minh phẫn nộ chính là sư phụ Vương Thần Cương đã vẫn lạc!
Nghĩ đến đây, mắt Diệp Bắc Minh vằn đỏ tơ máu!
Hầu Tử còn tưởng là Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận nổi chuyện bản thân trở thành người tàn phế nên bước tới, ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, người anh em!”
“Nhất định anh không được nghĩ nhiều, mẹ kiếp, xưa nay anh vẫn luôn là người có thể làm trái với lẽ trời mà!”