Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch, tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh lam mới có thể miễn cưỡng chống đỡ cơ thể!
Chiếc váy dài trắng tinh cũng nhuốm màu đỏ máu!
Một tháng nay, cô ấy lợi dụng trận pháp của Lưỡng Giới Sơn mới có thể quần nhau với đám yêu tộc trước mặt này!
Hiện giờ cô ấy đã tiêu hao hết đan dược mang theo!
Thể lực cùng gần như cạn kiệt!
“Giết!”
Bảy con yêu tộc mặt mày dữ tợn, cùng tấn công từ ba hướng!
Hạ Nhược Tuyết cắn đầu lưỡi, cố gắng ép ra một giọt máu tinh!
Tay cầm trường kiếm vung lên, liên tục chém ra ba đường kiếm khí băng lạnh, ba con yêu tộc tấn công chính diện tạm thời lùi lại né tránh!
Hai con yêu tộc bên trái tìm được sơ hở xông lê.
Hạ Nhược Tuyết quay người đẹp mắt, tay cầm trường kiếm lên chặn!
‘Choang’ một tiếng giòn tan.
Cả người và kiếm bị đánh bay!
Hai con yêu tộc xông ra phía sau giơ móng vuốt sắc nhọn cào mạnh!
Xoẹt!
Máu thịt bên hông Hạ Nhược Tuyết bị cào rách, lộ ra xương trắng, không còn tia máu tươi nào chảy ra!
Cơ thể phập một tiếng nặng nề ngã xuống đất.
“Giết!”
Bảy con yêu tộc vây lên với đôi mắt đầy máu.
Hạ Nhược Tuyết không còn sức lực kháng cự!
‘Đáng tiếc, vẫn không thể gặp được Bắc Minh… thôi vậy, nếu có duyên kiếp sau gặp lại!”
Nghĩ đến đây, Hạ Nhược Tuyết nhắm mắt đợi chết!
Bỗng nhiên.
Gru!
Tiếng rồng gầm vang lên!
Sau đó, tiếng cơ thể nố tung vang lên!
“A…”
“Mày là ai?”
Phụt! Phụt! Phụt!
Lại có tiếng mấy cơ thể nổ tung vang lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh!
Hạ Nhược Tuyết vẫn nhắm mắt, mí mắt run run: ‘Cảm giác thật thân thuộc? Chẳng lẽ là anh ấy…’
Trong lòng đang nghĩ vậy, một đôi tay tráng kiện có lực ấn lên vị trí hông eo của cô ấy!
Mấy cây châm giáng xuống!
Tạm thời ổn định thương tích!
Một giọng nói ấm áp vang lên: “Được rồi, chúng chết hết rồi, thương tích cũng ổn định rồi”.
“Em có thể mở mắt rồi!”
“A!”
Cơ thể Hạ Nhược Tuyết run lên, mở đôi mắt vừa hay là khuôn mặt luôn khao khát nhớ đến: “Đáng chết!”