Võ giả cảnh giới càng cao, những thứ học được cũng càng thuần túy!
Võ giả cảnh giới thấp, những thứ học đươc khá nhiều, khá phức tạp, còn có chút khả năng!
Một khi đến thực lực cảnh giới như Diệp Bắc Minh, cứ học thêm một thứ cũng rất có thể ảnh hưởng đến tiến trình võ đạo!
Có những võ giả nghiên cứu kiếm pháp, thì cả đời chỉ học kiếm pháp!
Quyền pháp, đao pháp đều không học!
Chỉ có võ giả thuần túy như vậy mới có thể tiến vào cảnh giới cao hơn!
Cho nên.
Khi Diệp Bắc Minh nói mình hiểu y thuật, Thạch Trung Hổ nghĩ rằng anh chỉ biết qua loa.
Cùng lắm có thể giúp ông ta xử lý chút thương tích.
Điều khiến Thạch Trung Hổ không ngờ là, Diệp Bắc Minh trực tiếp giơ tay bắn ra mươi ba cây châm!
Lập tức chui vào huyệt đạo của ông ta.
Liền sau đó.
“Đây là…”
Cơ thể của Thạch Trung Hổ run lên, kinh mạch vốn tổn thương lại được lưu thông, nối liền!
Còn chưa đợi ông ta hoàn hồn, Diệp Bắc Minh lại ném đến một viên đan dược: “Uống nó đi, trong nửa ngày nếu không dùng chân nguyên, thì thương tích có thể hồi phục bảy tám phần!”
“Trong vòng ba ngày, có lẽ có thể hoàn toàn hồi phuc!”
“Cái gì?”
Thạch Trung Hổ ngẩn người tại chỗ, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn thấy quỷ: “Chủ… chủ nhân…”
Ực ực! Ực ực! Ực ực!
Nuốt nước miếng dữ dội: “…Cậu không đùa chứ?”
“Thuộc hạ bị thương rất nặng, cho dù là thần y ra tay cũng phải ba tháng trở lên mới có thể hoàn toàn khôi phục!”
“Cậu… lại chỉ cần ba ngày?”
Diệp Bắc Minh đảo nhìn ông ta một cái: “Ông nói nhiều quá đấy, nếu không uống thì thôi!”
“Tôi uống!”
Thạch Trung Hổ vội vàng nhận lấy đan dược trong tay Diệp Bắc Minh và nuốt xuống.
Một luồng năng lượng cực kỳ tinh thuần xuyên qua chân tay xương cốt, nhanh chóng hồi phục thương tích trong cơ thể!
Chỉ trong phút chốc, thương tích đã hồi phục hơn năm phần!
Vừa nãy Diệp Bắc Minh nói trong vòng nửa ngày hồi phục bảy tám phần, xem ra không phải nói đùa!
“Suýt…”
Thạch Trung Hổ hít khí lạnh: ‘Chủ nhân đúng là vừa từ hạ giới tiến vào thần giới không? Chỉ với y thuật này đã cực kỳ nghịch thiên rồi!”
‘Thực lực võ đạo còn khủng bố như vậy? Đúng là y võ song tuyệt!’
‘Càng đừng nói trong cơ thể chủ nhân còn có hơn một trăm chiếc xương chí tôn, chẳng lẽ… chủ nhân thực sự là kẻ may mắn?’
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thạch Trung Hổ nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!
Kích động đến toàn thân run rẩy!
Đương nhiên Diệp Bắc Minh không biết những suy nghĩ của Thạch Trung Hổ, cũng không thèm suy đoán.
Quay người đi ra ngoài thủy lao, Thạch Trung Hổ nhhanh chóng đi theo.