Đôi mắt Vạn Càn đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu: “Vạn Tuyệt? Mày chỉ là một đứa con thứ, có tư cách gì bước vào thần điện này!”
“Chán sống rồi hả? Sao còn không mau cút ra ngoài cho tao!”
“To gan!”
Vạn Trường Sinh quát to: “Càn Nhi, nó là em trai của con và cũng là con trai bố!”
“Mấy năm qua bố bế quan, thực lực của Tuyệt Nhi đã tiến bộ rất nhiều!”
“Nó đã có tư cách tiến vào thần điện!”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Vạn Càn cảm nhận được một mối đe dọa.
Hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua Vạn Tuyệt, sâu trong đáy mắt anh ta thoáng hiện lên tia khiêu khích.
"Không được, không thể để Vạn Tuyệt vượt qua mình!"
"Với tính tình của thằng ranh kia, nếu để nó trở thành người thừa kế của bố thì mình sẽ không còn đường sống mất!"
Nghĩ đến đây, Vạn Càn bèn nói: “Bố ơi, con sẽ đến Thiên Uyên ngay, con chắc chắn sẽ đưa Đông Phương Xá Nguyệt về cho bố!”
Vạn Tuyệt mỉm cười: “Bố ơi, con đồng ý đi theo anh trai ạ!”
Vạn Trường Sinh gật đầu hài lòng: “Được!”
Vạn Càn quả quyết từ chối: “Bố ơi, một mình con là đủ rồi!”
“Con nghi ngờ quyết định của bố sao?”, ánh mắt Vạn Trường Sinh lạnh như băng.
“Con nào dám ạ!”
Vạn Càn sợ run người, vội vàng quỳ rạp xuống.
...
“Tiểu Tháp, sao tôi lại không thể sử dụng chân nguyên?”
Diệp Bắc Minh rất nôn chạy nhanh tới thành Huyết Linh.
Sau đó anh kinh ngạc phát hiện, đan điền của mình tĩnh lặng không gợn sóng.
Anh không nào điều động chân nguyên trong cơ thể.
Thực lực của anh như bị phong ấn vậy.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Quả thật nơi này có vấn đề, trong không gian có một luồng sức mạnh rất kỳ lạ!”
“Chân nguyên của cậu chỉ bị phong ấn tạm thời, không có ảnh hưởng gì tới cơ thể hết”.
“Đi ra ngoài trước đã, có lẽ sẽ có cách giải quyết”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chỉ đành thế thôi!”
Anh tiếp tục đi về hướng thành Huyết Linh.
Vừa mới đi không được bao xa, anh bỗng thấy đằng trước có một đám đông.
Nam nữ già trẻ có hết.
Ngay khi Diệp Bắc xuất hiện, những người này vô cùng căng thẳng: “Cậu là ai?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Qua đường thôi!”
Dứt lời, anh định vượt qua đám người đó.
“Thằng nhóc kia, đứng lại!”
Một người thanh niên bước ra, rút kiếm ra ngăn Diệp Bắc Minh lại: “Một mình mày xuất hiện ở đây mà còn muốn dễ dàng rời đi à?”
Người nọ liếc mắt là nhận ra thực lực của Diệp Bắc Minh ở cảnh giới Thiên Huyền sơ kỳ.
Còn người nọ là cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong.
Vì vậy, người nọ chẳng sợ hãi gì.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, cho dù chân nguyên của anh bị phong ấn tạm thời.
Anh thẳng thừng ra tay, dựa vào sức mạnh vốn có của cơ thể cũng có thể giết người nọ ngay tức khắc.