Bà ta không chút do dự, lấy ra một cái ngọc bài khắc đầy phù văn, rót chân nguyên vào trong đó!
Cùng lúc đó, ngọc bài trong ngực Nhan Như Ngọc đột nhiên lóe lên.
Cô ta vừa nắm chặt ngọc bài, bên trong liền truyền đến giọng nói của sư thái Tĩnh An: “Như Ngọc, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Thiên Khiếm sư bá của con vừa nói Chu Thực dường như đã xảy ra chuyện rồi? Có phải mấy người gặp phải biến cố gì không?”
Nhan Như Ngọc giật mình, không nghĩ tới đối phương đã biết.
Cô ta ấp úng, một câu cũng không nói nên lời: “Sư phụ, con... chuyện này...”
Sư thái Tĩnh An nổi giận: “Nói! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu như Chu Thực chết rồi, cô cũng không cần sống nữa!”
“Cô hãy chôn cùng với hắn ta đi!”
Vừa mới biết được tin tức về cháu trai, giờ phút này nếu như cháu trai chết rồi, sư thái Tĩnh An căn bản là không có cách nào tiếp nhận được!
Diệp Bắc Minh nhịn không được lên tiếng: “Có loại sư phụ nào như bà không?”
“Không quan tâm đến sự an toàn của đồ đệ mình, ngược lại còn muốn để cô ta chôn cùng một tên dơ bẩn?”
Giọng nói của sư thái Tĩnh An trầm xuống: “Nhóc con, cậu là ai?”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Tôi tên là Diệp Bắc Minh, Chu Thực chính là do tôi giết!”
“Cái gì? Thực nha đã chết!”
Trong lòng ông lão Thiên Khiếm và sư thái Tĩnh An như muốn sụp đổ!
“Thằng nhãi họ Diệp, lão phu...”
Ông lão Thiên Khiếm còn chưa nói xong.
Diệp Bắc Minh đã trực tiếp bóp nát ngọc bài, thanh âm im bặt lại.
Nhan Như Ngọc sững sờ tại chỗ, không biết làm như thế nào cho phải!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thân là sư phụ, hẳn phải bảo vệ đệ tử vô điều kiện mới đúng!”
“Sư phụ cô lại vì loại người như Chu Thực mà muốn cô chôn cùng? Loại sư phụ này không nhận cũng được!”
Nhan Như Ngọc có chút bận tâm: “Sư phụ đã cứu mạng tôi, tôi làm như vậy...”
Lúc này, mộ địa trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên rung động!
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một cái, thần hồn tiến vào bên trong.
Tuyệt Thế Thần Chủ nhanh chóng nói ra: “Minh nhi, ta muốn ôn chuyện với con gái ta, chỉ cần con đồng ý!”
“Thần hồn của vi sư sẽ có thể điều khiển thân thể của con trong một chốc ngắn ngủi, chỉ có như thế, ta mới có thể giao lưu với con gái mình!”
“Vâng!”
Diệp Bắc Minh đồng ý.
Anh nhìn Nhan Như Ngọc, sau đó nói ra: “Cô Nhan, chuyện xảy ra kế tiếp có thể có chút vượt qua tưởng tượng của cô!”
“Cô sẽ lập tức có thể nhìn thấy bố của mình rồi, tình huống cụ thể, cứ để ông ấy giải thích cho cô đi!”
“Bố của tôi?”
Nhan Như Ngọc vô cùng kinh ngạc, vừa định hỏi thăm.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh ảm đạm hẳn xuống!
Sau một lát, hai mắt anh sáng lên lần nữa, một cảm giác cực kỳ tang thương đánh tới!
“Ngọc nhi...”
Trong cổ họng của Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói khác.
Cả người Nhan Như Ngọc run rẩy, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin: “Anh... anh Diệp? Chuyện gì xảy ra vậy?”