Trịnh Thiên Tứ nhìn cảnh đó mà suýt nữa ghen chết tức tưởi: “Khốn nạn! Oắt con, tao mặc kệ mày là ai!”
“Chết cho tao!”
Anh ta bùng nổ, lao tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Anh ta ở cảnh giới Động Hư, nhiều hơn Diệp Bắc Minh ba cảnh giới lớn, chẳng phải áp đảo quá rồi sao?
Vừa rồi chẳng qua là do đánh lén mà thôi.
Chỉ một giây, Trịnh Thiên Tứ đã đứng trước mặt Diệp Bắc Minh.
Anh ta vung trường kiếm chém đầu Diệp Bắc Minh: “Oắt con, sững người chưa mày?”
“Nhớ kỹ, kiếp sau đừng...”
Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh vung tay lên.
Anh tung ra một quyền.
Ầm!
Trịnh Thiên Tứ nổ tung.
“Vãi đạn!”
“Ối!”
Bốn người đồng đội kinh hãi suýt nữa cắn đầu lưỡi.
Ông Quách sững sờ, trừng to mắt: “Cậu chủ, không... oắt con, mày dám giết cậu chủ!”
“Mẹ kiếp! Mày bảo tao phải bẩm báo thể nào với ông chủ đây hả? Mày chết đi!”
Khí tức cảnh giới Hư Vương sơ kỳ bùng nổ, nháy mắt đổ dồn vào Diệp Bắc Minh.
Anh nâng nắm đấm lên.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, một con huyết long lao tới.
Gầm gừ!
Ngay khi tiếng rồng ngâm vừa dứt, ông Quách đi đời ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người yên lặng.
Bốn người đồng đội kia sợ vỡ tim, hô hấp ngừng lại.
Cả lũ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh không dời mắt.
“Chúng ta về thôi nhỉ?”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Sở Vị Ương.
Gương mặt Sở Vị Ương đỏ bừng, hiền dịu gật đầu nói: “Vâng, nghe lời anh”.
“Mấy người bạn này đã cứu tôi, anh Diệp, liệu anh có thể giải độc giúp bọn họ không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Được chứ!”
Anh khoác tay, mấy cây ngân châm bay ra.
Chúng đâm vào cơ thể bốn người họ.
Ngay sau đó, bốn người đều phun ra một ngụm máu đen.
Kịch độc đã được giải trong nháy mắt.
Thật đáng sợ.
“Cảm ơn ân cứu mạng của anh Diệp, tôi là Lâm Mạn Dao, đến từ nhà họ Lâm!”
“Cảm ơn anh Diệp, tôi là Hoàng Diệp, đến từ nhà họ Hoàng!”
“Cảm ơn ân cứu mạng của anh Diệp, tôi là Hà Khung, là người của nhà họ Hà!”
“Anh Diệp, tôi là là Yến Vũ Linh, là công chúa Yến Quốc!”
Diệp Bắc Minh gật đầu với bốn người họ.
“Hả?”