Lúc này, Hoàng Phi Hổ cảm thấy chân nguyên nhanh chóng chảy dần.
Đan điền bị hủy, lập tức trở thành một phế nhân: “Đan điền của tôi!”
“A! Đan điền của tôi!”
“Súc sinh, mày lại phế đi đan điền của tao? Mày có biết tao là ai không?”
Diệp Bắc Minh chém một kiếm xuống!
Phụt!
Một cái chân của Hoàng Phi Hổ bị anh trực tiếp chém gãy: “Còn dám nhiều lời thêm một chữ, giết!”
“Mày!”
Hoàng Phi Hổ run run đôi môi.
Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh cảm nhận được nguy hiểm ập đến từ phía sau!
Soạt!
Một luồng sát khí giáng xuống.
Anh quay người đâm một kiếm ra!
Phụt!
Từ Huyền Võ vừa hay tấn công đến, giống như chủ động đụng vào kiếm Đoạn Long, đan điền bị đâm xuyên!
Diệp Bắc Minh tóm chặt bả vai của Từ Huyền Võ, ném xuống đất như ném chó chết!
“Từ trưởng lão!”
Mấy đệ tử của Thanh Huyền Tông vô cùng kinh sợ.
Lúc này.
Trong con mắt của Diệp Bắc Minh bùng cháy ngọn lửa giận ngút trời: “Thứ nhất, các ông không nên sỉ nhục mẹ tôi!”
Anh giơ tay lên là giáng một kiếm!
Phụt!
Trực tiếp chém gãy chân của hai người Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ.
“A!”
Hai người kêu thảm.
Các đệ tử khác của Thanh Huyền Tông ngẩn người, nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh quyết đoán như vậy!
Diệp Bắc Minh tiếp tục cất giọng lạnh như băng: “Thứ hai, các ông không nên mở miệng ra là kêu súc sinh!”
Phụt!
Kiếm thứ hai giáng xuống!
Hoàng Phi Hổ mất một cánh tay!
Từ Huyền Võ mất một cái chân!
“Mày!”