Lôi ảnh trùng trùng!
Một bóng người bay lên không trung!
Thẩm Thông ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy một bàn chân từ trên trời giáng xuống!
Đồng tử của hắn co mạnh lại, con ngươi kinh hãi sắp nứt ra!
Một luồng khí tức chết chóc bao trùm hắn!
Liền sau đó.
Cái chết đến!
Phụt!
Bàn chân đó trực tiếp dẫm Thẩm Thông lún sâu xuống dưới đất, hóa thành một vũng bùn!
Ôn thần này nằm mơ cũng không ngờ mình lại chết như vậy!
Nhìn thấy cảnh này.
“A!”
“Cậu chủ!”
“Không!”
Mấy chục người còn lại phát ra tiếng kêu thảm kinh sợ.
Bọn họ không phải sợ Diệp Bắc Minh!
Mà sợ vì Thẩm Thông đã chết!
Mấy ông lão gào thét, trái tim sợ đến ngừng đập: “Giết! Giết! Giết!”
“Không tiếc mọi giá, giết tên nhãi này cho tôi!”
Bọn họ vừa định ra tay!
Diệp Bắc Minh dậm chân ra tay trước.
Đến trước người ông lão lên tiếng hét!
Ánh mắt lạnh lùng, một chưởng từ trên trời đập xuống!
Phụt!
Cái đầu nổ tung, cơ thể hóa thành sương máu!
“Mày!”
Những người còn lại sợ hãi không thôi: “Rốt cuộc mày là ai?”
Bọn họ đều sợ đến ngu người!
Thanh niên này là ai?
Mà sát phạt quyết đoán như vậy!
“Chẳng lẽ mày không biết bọn tao là người của nhà họ Thẩm sao?”, một ông lão không dám tin hỏi.
Đáp lại ông ta là một quyền của Diệp Bắc Minh!
Phập!
Ông lão ầm ầm nổ tung, bỗng chốc chết oan chết uổng!
“Suýt!”