Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: “Tại sao? Cậu sẽ thành kẻ tàn phế đấy!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Tháp nhỏ, mẹ tôi đã từng là thiên kiêu chi nữ mở ra long tích!”
“Bà biết rõ rằng sau khi sinh hạ tôi sẽ bị phế thiên phú!”
“Ông đoán xem tại sao mẹ tôi vẫn sinh hạ tôi ra?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Một lúc lâu sau ông ta mới hỏi: “Tại sao?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lại càng kiên định hơn: “Tháp nhỏ, ông không hiểu đâu!”
“Ông là linh hồn của tháp, không phải là người! Nên vĩnh viễn ông cũng không hiểu được!”
Nghe vậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục run rẩy kịch liệt: “Tôi là hồn của tháp ư? Tôi không phải là người ư?”
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh nở một nụ cười dịu dàng: “Mẹ, con sẽ không để mẹ chết đâu!”
“Mẹ đã ban cho con sinh mệnh này, giờ đây đã đến lúc con báo ân lại cho mẹ rồi!”
Rầm!
Mọi người kinh ngạc phát hiện trên người Diệp Bắc Minh phủ đầy làn sương máu.
Màn sương máu ấy ngưng tụ rồi chui vào trong cơ thể Diệp Thanh Lam.
Thiên Nhận Băng hoảng sợ: “Tiểu sư đệ, đệ định làm gì thế?”
Tiểu Độc Tiên bật thốt: “Không ổn, tiểu sư đệ dùng chính tinh huyết của mình để cứu chủ mẫu!”
“Cái gì?”
Mọi người ngơ ngác.
Mắt Hầu Tử đỏ bừng: “Khốn nạn! Tuy rằng tôi tu võ chưa được bao năm, nhưng cũng biết tinh huyết chẳng khác nào tính mạng của người tu võ!”
“Nếu anh Diệp đưa tinh huyết cho dì Diệp, vậy chẳng phải anh Diệp sẽ...”
“Chủ nhân!”
Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên và Trần Lê Y đau xót.
Tất cả đều ngỡ ngàng.
“Tiểu sư đệ, dừng tay!”
Lạc Khuynh Thành quát khẽ: “Em tự phế bản thân như vậy à!”
Mười vị sư tỷ ra tay ngăn cản Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh hét lên: “Tất cả đều tránh ra cho tôi!”
Một luồng ma khí cuồn cuộn trào dâng đẩy mọi người ra xa.
Đằng xa, có người đã chú ý tới ồn ào bên này rồi.
Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao, Đạm Đài U Nguyệt.
Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn.
Lão tổ Đế tộc, Đế Giang, Đế Khuyết, Đế Khởi La.
Và các thế lực khác ở đại lục Huyết Thiên, đại lục Trung Thiên, đại lục Linh La và đại lục Linh Cốt đều nhìn qua.
“Cái gì? Cậu ta định dùng mạng của mình để đổi mạng của mẹ mình ư?”
“Tên sát thần ấy lại hiếu thảo vậy sao?”
“Tên giết người không chớp mắt này lại chẳng phải kẻ máu lạnh à?”
“Nếu đổi lại là bản thân chúng ta, chúng ta có hy sinh mạng của bản thân để cứu mẹ mình không?”
Vô số người xúc động không dám nhìn nhận thẳng thắn vấn đề này.
Thậm chí có người còn ứa nước mắt.
Vạn Huyết Kiếm Chủ hơi hoảng hốt.
Phó Thương Long nhướng mày, im lặng không nói lời nào.
Huyết Thí Thiên cười dữ tợn: “Là do tên nhãi này ngu ngốc, mẹ cậu ta vốn là đồ vô dụng rồi!”
“Cứ để mẹ mình chết là được, cần gì phải cứu chứ?”