Giơ tay làm động tác đâm kiếm ra.
Lúc này Diệp Bắc Minh vẫn không có vũ khí gì trong tay.
Đột nhiên.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh!
“Phụt!”
Máu tươi phun ra, lồng ngực của một cái bóng trong đó bị đâm xuyên, lập tức năm cái bóng còn lại biến mất.
“Làm sao có thể!”
Khương Sơn Hà hít khí lạnh.
Chiba Keigo hét lớn một tiếng: “Tiền bối Iga!”
“A!”
Chiba Sadako kinh hãi hô lên một tiếng, cực kỳ bất ngờ.
Thượng nhẫn Iga trừng mở to mắt, vẻ mặt không dám tin, ông ta nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh có thể tìm được chân thân của ông ta ngay lần đầu!
Hơn nữa.
Mẹ kiếp, thanh kiếm đó từ đâu ra vậy?
Vừa nãy anh ta không cầm kiếm mà!
Cứ như ảo thuật vậy.
“Phập!”
Thi thể của thượng nhẫn Iga rơi xuống đất, chết thẳng cẳng.
Ánh mắt trước khi chết đầy vẻ nghi hoặc!
Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh cũng biến mất trong chớp mắt.
Cả căn phòng tĩnh lặng như cái chết, tất cả mọi người đều thộn mặt, chẳng lẽ mình nhìn nhầm ư? Vừa nãy rốt cuộc có thanh kiếm nào xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh không!
“Mày…”
Đám người Khương Sơn Hà soạt soạt lùi lại phía sau.
Kinh hãi!
Cực kỳ sợ hãi!
Từ lúc thượng nhẫn Iga ra tay, Khương Sơn Hà đã biết, thực lực của người này vượt xa mình.
Nhưng Diệp Bắc Minh giết chết thượng nhẫn Iga chỉ bằng một đường kiếm, làm sao có thể không khiến người ta kinh hãi!
Diệp Bắc Minh chẳng có ý muốn nhìn đám người Khương Sơn Hà đến một cái, trực tiếp nhìn sang Chiba Keigo: “Gia chủ cũ của gia tộc Chiba các người đang ở đâu?”
Chiba Keigo đứng ở đó, cơ thể hơi run run: “Ở thủ đô của đảo quốc Đông Doanh…”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Gọi điện cho bố của ông, mở loa ngoài!”