Người của Huyết Tộc và nhà họ Bạch sợ hãi đứng chết lặng như trời trồng.
Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ ấy là.
Những con ma thú đó chạy lướt qua bọn họ như không hề phát hiện có người ở đó.
Khói bụi cuồn cuộn khắp trời.
Đợi cho khói bụi dần tan, mọi người nghẹn họng chết trân đứng nhìn.
“Chuyện gì thế này?”
Huyết Thiên nuốt một ngụm nước mắt.
Cô gái áo trắng hoàn hồn: “Không phải nhắm vào chúng ta à?”
...
Ở gần Huyết Trì.
Hơn mười con Thú Vương siêu đẳng kia kính cẩn quỳ trên mặt đất.
Chúng dập đầu ba lần, đi tới chỗ Huyết Trì.
Đằng sau, hơn trăm nghìn con ma thú mắt đỏ rực.
Không một con ma thú nào dám náo động, chúng lẳng lặng đứng im tại chỗ.
Chúng lặng im quan sát.
Gầm gừ!
Hơn mười con Thú Vương nghe thấy tiếng rồng ngâm vang vọng trong Huyết Trì thì lại càng dập đầu điên cuồng hơn.
Dưới đáy Huyết Trì dày đặc ma khí, hai bóng người quay cuồng.
Không biết đã qua bao lâu.
Tiếng rồng ngâm dần ngừng vang vọng.
Cả Huyết Trì cạn khô, tất cả máu tươi biến mất.
Huyết Trì biến thành một cái hố sâu vài cây số.
Dưới đáy Huyết Trì.
Đông Phương Xá Nguyệt loạng choạng đi ra giữa đám ma khí, gương mặt ửng đỏ: “Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!”
“Diệp Bắc Minh, cậu nhớ kỹ cho bản đế, mối thù hôm nay...”
“Bản đế, bản đế... nhất định sẽ không tha cho cậu đâu!”
Cô ta vừa mới đi vài bước.
Rầm!
Hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
“Diệp Bắc Minh chết tiệt, thật đáng ghét!”
“Tuy rằng cậu ta đã hóa giải kiếm khí của Vạn Trường Sinh, nhưng mà... đến cả sức mạnh của mình cậu ta cũng đã hấp thụ sạch sẽ!”
“Nếu muốn khôi phục thì sợ rằng phải cần thêm chút thời gian nữa!”
“Cái công pháp luân hồi chết tiệt này, mỗi lần cơ thể bị thương đều sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu, khiến cho hết lần này đến lần khác...”
Đông Phương Xá Nguyệt cắn môi: “Nhưng mà... chuyện này không phải không có lợi với mình!”
“Không ngờ rằng cậu ta lại hấp thụ trái tim của Thần Ma!”
Nghĩ đến đây, Đông Phương Xá Nguyệt thoáng nhìn vào chỗ ma khí dày đặc kia.
Rồi cô ta quay đầu bước đi.
Ngay khi vừa ra khỏi Huyết Trì, Đông Phương Xá Nguyện không nhịn được mà phát run: “Đây... nhiều ma thú vậy ư?”
Ngay khi hàng trăm nghìn con ma thú kia nhìn thấy Đông Phương Xá Nguyệt chúng đều gào lên.
Sau đó.
Gầm gừ!
Hơn mười con Thú Vương kia quay đầu gầm thét ra lệnh cho tất cả ma thú ngậm miệng lại.
Hơn mười con Thú Vương nhìn chằm chằm vào Đông Phương Xá Nguyệt, đồng thời quay đầu gầm nhẹ: “Trên cơ thể của cô ta có hơi thở của Vương!” (thú ngữ)
Sau đó.
Một cảnh tượng khiến Đông Phương Xá Nguyệt khắc ghi cả đời xuất hiện.
Hơn trăm nghìn con ma thú tránh sang bên nhường đường cho Đông Phương Xá Nguyệt đi qua.
...
“Tiểu Tháp!”
Diệp Bắc Minh bỗng mở to mắt: “Mau ra tay!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười bảo: “Nhóc à, xong chuyện hết rồi!”