Nữ hoàng Tu La gật đầu nói: “Nguyệt Nhi, hắn ta chính là bố của con!”
“Bố ư, Ảnh Ma là bố con!”
Ly Nguyệt không kiềm được nước mắt: “Hóa ra con cũng là đứa trẻ có bố như người khác!”
Ảnh Ma bối rối: “Nữ hoàng, tại sao muốn nói ra chứ?”
“Nếu không nói, cho dù hôm nay chúng ta chết danh dự của nữ hoàng cũng...”
Nữ hoàng Tu La cười đau thương: “Danh dự à? Ha ha, nó đã không còn quan trọng nữa rồi!”
“Có chết thì người một nhà chúng ta cũng phải chết chung một chỗ!”
Ảnh Ma run người, kích động ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, được!”
“Có chết thì cả nhà chúng ta cùng chết!”
Đại trưởng lão cười cợt nói: “Ảnh Ma, mày nghĩ nhiều rồi!”
“Các người muốn chết chung một chỗ hả? Vậy bổn hoàng cố tình tách các người ra!”
Vừa nói xong, mụ ta vươn cánh tay gầy gò về phía Ảnh Ma.
Mụ ta định bụng bóp nát hắn ta.
Vút!
Một đường kiếm khí màu đen và tiếng rồng ngâm giáng xuống.
Rầm!
Đại trưởng lão còn chưa kịp hoàn hồn nhận thức chuyện gì vừa xảy ra thì cánh tay đang vươn ra kia đã bay đâu mất.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống đứng vững vàng bên cạnh đám người nữ hoàng Tu La.
Đại trưởng lão khiếp sợ nhìn người trước mặt: “Cậu là ai?”
Người nọ chỉ chừa cái bóng lưng cho mụ ta rồi nói với nữ hoàng Tu La: “Tiền bối, tôi thật lòng xin lỗi, tới muộn rồi...”
Nữ hoàng Tu La kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây? Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới chứ!”
Ly Nguyệt sửng sốt, nức nở òa khóc: “Hu hu hu, chồng ơi, bọn họ bắt nạt em!”
Cô ta vốn là công chúa của Tu La Tộc nhưng lại dùng chính sự trong trắng của mình để cứu anh một lần.
Diệp Bắc Minh không thể nào thờ ơ được.
Anh lấy ra mấy viên đan dược, rồi yên lặng xoa đầu công chúa Tu La: “Yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây thì sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt bọn cô!”
“Vâng ạ!”
Công chúa Tu La luôn ngang ngược vô đối giờ đây lại ngoan ngoãn gật đầu.
“Trời ạ!”
“Vãi đạn!”
Khi thấy cảnh đó, cả không gian rộ lên.
Ánh mắt hoàng tử Dạ Xoa Tộc trầm xuống, lạnh lùng nói: “Lẽ nào chính là thằng nhóc này lấy trinh tiết của công chúa Tu La?”
“Chết tiệt!”
Hoàng tử Huyết Linh Tộc ngồi một bên cũng nắm chặt tay.
Hoàng tử Huyết Linh Tộc đã theo đuổi công chúa Tu La biết bao lần mà đã bị người khác nhanh chân chiếm chỗ.
Mà điều càng khiến người ta phẫn nộ ấy chính là tình địch lại chỉ là một tên cảnh giới Giới Vương mà thôi.
Còn thực lực của mình là cảnh giới Thiên Huyền, cộng thêm huyết mạch Ma Hoàng nữa, dựa vào đâu mà lại thua tên đó chứ?
Trong đám đông, ánh mắt một lão già Ma tộc trầm xuống.
Lão già đó liên tục quan sát Diệp Bắc Minh: “Sao khí tức của thằng nhóc này lại quen thuộc đến vậy chứ?”
“Lẽ nào là...”
Bỗng nhiên.
Đại trưởng lão tàn độc nói: “Chính kẻ bẩn thỉu là cậu đã vấy bẩn công chúa hả?”