Đế Khuyết sửng sốt: “Liên minh ư?”
“Đúng vậy, liên minh”.
Diệp Bắc Minh gật đầu một cách hiển nhiên: “Cả hai bên có địa vị ngang nhau, tôi cũng không bị các quy tắc của các người trói buộc!”
Sắc mặt Đế Khuyết hơn trầm xuống: “Cậu Diệp, tôi nghĩ cậu hiểu nhầm rồi”.
“Đế tộc chúng tôi không cần linh minh với gia tộc nào cả, cái chúng tôi cần chính là cậu Diệp gia nhập Đế tộc mà thôi!”
Ông ta coi trọng Diệp Bắc Minh.
Không có nghĩa là coi trọng cả nhà họ Diệp.
Có thể nói rằng ngoại trừ Diệp Bắc Minh ra, thì Đế tộc khinh thường tất cả người nhà họ Diệp.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Vậy thì không cần bàn bạc gì nữa, tiễn khách!”
Sắc mặt Đế Khuyết lập tức tối sầm: “Cậu Diệp, tuy cậu có chút thực lực đó nhưng sợ rằng cậu còn chưa biết rõ về thực lực của Đế tộc đâu nhỉ!”
“Nếu cậu muốn gia nhập Đế tộc thì lão phu giơ cả hai tay hoan nghênh!”
“Nhưng nếu là liên minh, dựa vào thực lực của nhà họ Diệp... ha ha”, Đế Khuyết cười khẩy nói: “Dẫu có là ở thời kỳ mạnh nhất của Diệp Phá Thiên khi xưa cũng không có tư cách ấy!”
Đế Khởi La luống cuống: “Ông Chín, ông nói cái gì thế”.
“Chẳng phải khi chúng ta tới đây đã thống nhất với nhau rồi hay sao, thế nào lại thành như vậy chứ?”
Đế Khuyết hừ nói: “Cậu ta muốn liên minh chả khác nào mơ mộng hão huyền!”
“Diệp Bắc Minh, cậu vẫn nên cân nhắc một chút đi, một là gia nhập Đế tộc”.
“Vứt bỏ họ Diệp của mình đổi thành họ của Đế tộc bọn tôi!”
“Hai là chúng tôi sẽ thu hồi toàn bộ điều kiện cho cậu vừa rồi lại!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Tiễn khách!”
Một tên người hầu bước lên nói: “Vâng thưa cậu chủ! Hai vị, xin mời trở về”.
“Hừ!”
Đế Khuyết hừ, phất tay áo rời đi.
Trước khi đi ông ta để lại một câu: “Tám gia tộc Thần Huyết kia không phải hàng dễ xơi đâu!”
“Diệp Bắc Minh, tôi tin rằng cậu sẽ hối hận sớm thôi”.
“Đế tộc bọn tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đổi ý liên hệ với bọn tôi!”
Rồi ông ta để lại một miếng ngọc bội.
Diệp Bắc Minh chỉ tay ra, ngọc bội hóa thành một đống bột mịn: “Không cần”.
Đế Khuyết tức điên, bật cười nói: “Ha ha ha ha, được lắm!”
“Diệp Bắc Minh, tôi xem một mình cậu làm cách nào chống lại tám gia tộc Thần Huyết kia!”
Sau khi bọn họ rời khỏi nhà họ Diệp.
Đế Khởi La tức giậm chân: “Ông Chín, sao ông lại nói vậy chứ!”
“Chúng ta đâu có định vậy đâu!”
Gương mặt già nua của Đế Khuyết tối sầm lại rồi lắc đầu bảo: “Điều này sao có thể trách ông được chứ? Tên nhóc này lại muốn liên minh với Đế tộc đó!”
“Nhà họ Diệp có tư cách đó sao?”
Đế Khởi La trầm ngâm nói: “Ông Chín không thấy thiên phú của cậu ta ư?”
Đế Khuyết lắc đầu đáp: “Thiên phú cái gì chứ, tất cả đều dựa vào thanh kiếm kia!”
“Nếu không phải nhờ thanh kiếm kia thì thiên phú của cậu ta cũng bình thường thôi!”
“Khởi La bé nhỏ à, cháu cứ chờ xem, với tính cách của cậu ta sớm muộn gì cũng lật thuyền thôi!”
“Rồi sẽ có ngày cậu ta đến cầu xin Đế tộc, đến lúc ấy, chúng ta muốn ra điều kiện gì chả được!”