Đáng tiếc không có ai trả lời!
Con ngươi của Bách Lý Tranh Vanh đang rướm máu: “Kẻ điên, tiểu súc sinh này chính là một kẻ điên!”
“Muốn đối phó kẻ điên thì nhất định không thể cương với cậu ta, chỉ có thể dùng trí thôi!”
Nghĩ đến đây, Bách Lý Tranh Vanh hít sâu một hơi: "Diệp Bắc Minh, ông đây thừa nhận sai lầm, cậu đã thắng trận chiến ngày hôm nay!"
Diệp Bắc Minh thờ ơ.
Lẳng lặng nhìn ông ta!
Trong lòng Bách Lý Tranh Vanh khẽ động!
Rất tốt!
Thằng nhóc này không hề ra tay, chứng tỏ sách lược của ông ta rất đúng đắn!
Sau đó, Bách Lý Tranh Vanh hắng giọng một cái: "Những lời Kim tông chủ vừa nói cũng có hiệu lực ở Thiên Đạo Tông!"
"Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, mọi người cứ cười và quên đi hận thù..."
Vèo!
Một tàn ảnh tấn công tới, thân thể Bách Lý Tranh Vanh lảo đảo!
Một bàn chân mang giày giẫm lên cổ ông ta khiến ông ta phải quỳ xuống đất ngay tại chỗ!
"Cậu!"
Bách Lý Tranh Vanh nắm chặt quả đấm, tròng mắt tràn ngập tơ máu!
Trán nổi gân xanh rơi vào trong bùn lầy, hiển nhiên đang vô cùng tức giận!
"Mỉm cười bỏ qua thù hận? Là tôi quá nhân từ nên đã khiến ông có suy nghĩ như vậy sao?"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đầy lạnh lùng: "Nếu các người thành thật trả lời vấn đề tiếp theo!"
"Tôi có thể cho các người chết thoải mái, còn nếu dám giấu giếm một chữ thì tôi cam đoan các người sẽ cảm thấy cái chết cũng là một loại hy vọng xa vời!"
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh dùng sức tung một cú xuống!
Bùm!
Đầu của Bách Lý Tranh Vanh nổ tung tại chỗ!
"A…"
Chủ nhân Sát Minh kêu lên một tiếng, một tia may mắn trong lòng cuối cùng hoàn toàn biến mất!
Con ngươi Tuyệt Vô Trần điên cuồng co rút lại: "Sao thằng nhóc này lại dám..."
Ngay cả Bách Lý Tranh Vanh cũng bị Diệp Bắc Minh tung một cú giết chết, làm sao bọn họ còn có tư cách đàm phán điều kiện với đối phương?
Bụp! Bụp! Bụp!
"Cậu Diệp, chúng tôi sai rồi!"
"Cậu Diệp, cậu có thắc mắc gì cứ việc hỏi!"
"Đúng đúng đúng, chúng tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết những gì chúng tôi biết!"
Những tông chủ này ngày thường cao cao tại thượng, hiện tại đang chen lấn quỳ xuống!
Rất sợ chậm một bước!
Chỉ có một mình Tuyệt Vô Trần vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ.
Trong lòng xuất hiện nhiều cảm xúc lẫn lộn!
Vốn dĩ ông ấy rất xem trọng Diệp Bắc Minh, vì bản thân tham lam mới dẫn đến kết cục này!
"Ông không quỳ xuống?", Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ấy.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tuyệt Vô Trần hiện lên một nụ cười: "Nhóc Diệp..."
"Không quỳ, vậy thì đi chết đi!"