Bỗng nhiên.
Tít tít tít!
Một màn hình điện tử trong phòng khách sáng lên.
Một người đàn ông một mắt vội vã đi tới.
Ông Long lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người này là một trong những trợ thủ đắc lực của ông Long.
Được gọi là Độc Nhãn Long Vương!
Độc Nhãn Long Vương đáp: “Ông Long, có một vật thể bay không rõ bay về phía chúng ta”.
“Tốc độ bay không quá nhanh, chỉ 200km/h, nhưng nó bay cũng không cao”.
“Cách mặt đất chừng 100 mét, có thể là máy bay không người lái cỡ nhỏ!”
Ông Long lạnh giọng hạ lệnh: “Phát hỏa tiễn theo dõi, đánh hạ nó cho tôi”.
“Máy bay không người lái mà cũng dám tiến vào Tam Giác Vàng?”
“Coi đây là đâu chứ!”
“Rõ!”
Độc Nhãn đáp lại.
Lấy ra bộ đàm, hạ lệnh!
...
Vèo!
Một viên hỏa tiễn bắn ra, tấn công về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đang bay trên bầu trời Tam Giác Vàng, trong nháy mắt bị hỏa tiễn theo dõi phong tỏa.
“Hỏa tiễn!!!”
Con ngươi Dạ Kiêu co rút.
Ông lão Hắc Xà kêu lên: “Cậu Diệp, chúng ta bị phong tỏa”.
“Mau hạ xuống mặt đất, nếu hỏa tiễn nổ trên không trung, sợ rằng chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều”.
Diệp Bắc Minh ném ông lão Hắc Xà cho Dạ Kiêu: “Dạ Kiêu, túm lấy ông ta!”
“Hả?”
Dạ Kiêu sững sờ, túm lấy ông lão Hắc Xà.
Một tay còn trống của Diệp Bắc Minh nắm chặt không khí!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện, không chút do dự chém ra một kiếm về phía hỏa tiễn.
Xích!
Một đường kiếm khí tung hoành trăm trượng, bộc phát từ kiếm Đoạn Long.
Ầm!