Không cùng thời đại, không cùng chủng tộc.
Điều duy nhất giống nhau là mọi người đều có vẻ mặt đờ đẫn cùng đôi mắt vô thần trống rỗng!
Quỷ hồn!
Hàng tỷ quỷ hồn!
Đội ngũ rất dài, mỗi một đội dài hơn trăm dặm, và có hàng chục nghìn đội vây quanh bục cao khổng lồ!
Đồng loạt tiến về phía trước!
Đường Lạc Âm che miệng nói: “Những thứ này đều là quỷ hồn sao? Anh Diệp, phải chăng bố mẹ tôi cũng ở trong số đó?”
Diệp Bắc Minh nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía đài cao nơi đang lũ lượt tập kết quỷ hồn kia nói: “Đi, đi tới đài luân hồi! Tìm kiếm giữa hàng triệu người như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể!”
“Chỉ khi đi tới đài luân hồi hô lên tên của người mình muốn gặp mới có thể tìm được họ!”
Hai người nhanh chóng bay về phía đài luân hồi!
Tại khoảnh khắc đến gần đài luân hồi, một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên: "Lối vào địa ngục, người sống chớ lại gần!”
Bùm——! ! !
Trên bầu trời vang lên tiếng sấm sét kinh thiên động địa, nhưng hàng trăm triệu quỷ hồn với vẻ mặt đờ đẫn vẫn tiếp tục đi về phía đài luân hồi.
Chỉ có Diệp Bắc Minh và Đường Lạc Âm cảm thấy giống như bị sét đánh, màng nhĩ đau nhức dữ dội!
“Phụt...”
Đường Lạc Âm thậm chí còn phun ra một ngụm máu!
Giây tiếp theo, một bóng đen khổng lồ cao hàng kilomet xuất hiện phía trên đài luân hồi, rũ mắt nhìn xuống phía dưới.
Hắn cầm cây đinh ba không chút do dự đâm xuống dưới: “Ai đến gần đều phải chết!”
Thân thể Diệp Bắc Minh không thể nhúc nhích, giống như bị xi măng phong ấn lại vậy!
Chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn cây đinh ba dài ngàn thước đâm về phía mình, căn bản không huy động được chút sức lực nào trong cơ thể!
Chính tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói cực kỳ bá đạo lại vang lên: “Hỗn xược! Hắc long, ngươi thử nhìn xem ta là ai?”
“Nếu còn dám tấn công chủ nhân của ta, có tin ta quét sạch cả Địa ngục này giống năm đó hay không?”
“Phá hủy lục đạo luân hồi của ngươi, đốt sạch sổ ghi chép sinh tử của ngươi, khiến ngươi ngay cả quỷ cũng không làm được!” “Tiếng gì vậy?”
Đường Lạc Âm do dự nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết giọng nói kia phát ra từ đâu, chỉ cảm thấy thanh âm uy nghiêm và bá đạo này đang vang vọng từ mọi hướng!
Bóng hình như bao trùm toàn bộ bầu trời kia khi được giọng nói này thì cả thân thể khổng lồ vậy mà run lên!
Cây đinh ba trong tay hắn đồng thời khựng lại!
Giọng nói lạnh lùng vừa rồi giờ phút này lại có chút run rẩy: “Là ngươi sao… sao có thể! Chủ nhân của ngươi đã chết, sao ngươi vẫn còn sống được?”
“Tôi nhớ sau trận chiến đó, không phải ông đã nát thành bột vụn rồi sao?”
"Không thể nào!!!"
Hắc long kinh hãi tự hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Hừ! Dù ta tan thành từng mảnh cũng có thể khiến Địa ngục của ngươi không được yên bình!”
“Hỗn xược!”