Vương Bình An hét thảm một tiếng, gương mặt vốn đang hồng hào tức khắc trở nên tái nhợt.
Hoa Côn Luân vội vàng đỡ ông ta: “Viện trưởng!”
“Thằng nhóc Diệp, viện trưởng đang có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt già của Thạch Bại Thiên đột ngột biến sắc: “Ông ta bị trúng độc…”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh giễu cợt: “Chất độc trong người viện trưởng Vương ông cũng không giải, sao có thể gọi là chữa hết?”
“Là ông thua!”
“Không thể nào!”
Cặp mắt của Thạch Bại Thiên ngay lập tức đỏ bừng, tức giận gầm thét: “Nhóc con, cậu gian lận!”
“Vương An Bình là người của các cậu, chắc chắn ông đây đã trị hết tất cả nội thương của ông ta rồi”.
“Tuyệt đối sẽ không có sai lầm!”
Diệp Bắc Minh chế nhạo: “Ông quả thật đã chữa hết nội thương của viện trưởng Vương, nhưng thủ đoạn mà ông sử dụng đã khiến cho một loại dược lực khác nảy sinh bên trong cơ thể của ông ấy”.
“Những dược lực này chia đều bên trong các huyệt đạo khác nhau, tạm thời sẽ không có ảnh hưởng gì!”
“Tuy nhiên một khi những dược lực này chuyển động, cùng hội tụ vào chung một chỗ sẽ sinh ra một lượng độc tố mới!”
“Dược vật tương sinh tương khắc, độc tốt cũng là như vậy!”
“Ông thân là Thần Y Minh Chủ, chẳng lẽ lại không hiểu sao?”
Khuôn mặt già nua của Thạch Bại Thiên đọng lại, ánh mắt lập lòe không rõ.
Len lén suy diễn trong lòng: “Tu bổ lá gan, còn sót lại phân nửa tác dụng của Hoa Mộng Tử!”
“Tu bổ linh xung mạch, còn sót lại một nửa tác dụng của Long Nha Thảo!”
“Tu bổ huyệt Bạch Hội, còn sót lại dược vật…”
“Dưới sự dung hợp của mười mấy loại dược vật, a!”
Trái lại lặng lẽ hít một hơi khí lạnh!
Thật sự sẽ sinh ra loại độc tố mới!
Thạch Bại Thiên ngay lập tức toát mồ hôi lạnh, đáy lòng toát ra nỗi kinh sợ: “Phàm là dược vật, thiếu hơn phân nửa đều không có cách nào nảy sinh ra độc tố mới mà!”
“Ôi! Thằng nhóc này không chỉ tính được lão phu sẽ dùng biện pháp gì để giải độc, mà lại còn tính ra số dược vật còn sót lại!”
“Cậu ta rốt cuộc có lai lịch gì? Chuyện này sao có thể!”
“Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!”
Trái tim Thạch Bại Thiên dâng lên sóng to gió lớn.
Đã sớm không thể rung động hơn được nữa!
Ông ta nuốt một ngụm nước miếng: “Không tính! Lần này không tính!”
“Vương Bình An chính là người của các cậu, các cậu chắc chắn đã sớm chuẩn bị từ trước rồi”.
Gương mặt Vương Bình An tối sầm: “Lão phu lấy thân phận tổng viện trưởng kiểm soát, và cả cái tâm võ đạo của lão phu mà thề!”
“Lão phu chưa bao giờ bày mưu tính kế cùng với Diệp Bắc Minh, minh chủ Thạch, tự nguyện thua cuộc đi!”
Tròng mắt Thạch Bại Thiên co quắp: “Cho dù là thế nào đi nữa thì đó cũng chính là người bên phía cậu ta!”
“Lần này không tính! Lão phu không đồng ý!”
Diệp Bắc Minh dường như đã sớm đoán được hết thảy: “Vậy thì để tôi làm ông thua tâm phục khẩu phục!”
Bước ra một bước, xuất hiện ở trước người Thạch Bại Thiên!
“Nhóc con, cậu định làm gì?”
Thạch Bại Thiên hốt hoảng.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lãnh đạm, nắm chặt tay trái của Thạch Bại Thiên!
“Mới lúc nãy khi ông đang trị liệu cho viện trưởng Vương, không có dùng tay trái”.
“Bởi vì tay trái của ông sớm đã bị thương, gần như phế rồi!”
“Ông thân là minh chủ của Thần Y Minh mà ngay cả cánh tay bị thương của mình còn trị không được, để tôi trị giúp ông!”
Ngân châm tiến vào cánh tay của Thạch Bại Thiên!
Gần như ngay lập tức!