"Không thể dùng kiếm Trấn Ngục, chỉ dựa vào thực lực của tôi muốn giết Trịnh Bách Xuyên là điều rất khó!"
Trong đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe ra sát ý: "Nhưng nếu ông âm thầm ra tay”.
"Học viện Giám Sát cho dù có nghi ngờ, cũng tuyệt đối không tra ra cái gì!"
"Giữ Trịnh Bách Xuyên lại đây tuyệt đối là một sự uy hiếp!"
"Cho dù ông ta không thể làm gì được tôi, nhưng Nhược Giai thì sao?"
"Cho nên, người này phải chết!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Yên tâm đi, nếu bản tháp ra tay, ông ta sẽ không có chút sức phản kháng nào đâu!"
Diệp Bắc Minh ngưng tụ sát ý: "Tìm vị trí của Trịnh Bách Xuyên đi!"
...
Sau khi trở lại chỗ ở, hai mắt Trịnh Bách Xuyên đỏ rực, ngồi xuống, vung tay lên đập chết người hầu đang bưng trà lên: "Mẹ nó đúng là đáng chết!"
Rầm!
Ông ta lại vỗ mạnh một chưởng xuống.
Cái bàn trước người ầm ầm vỡ vụn!
"Chỉ là mỗi tên Diệp Bắc Minh, vậy mà lại khiến lão phu chật vật như thế? Không tiếc tự chém một cánh tay!"
"Tôi chẳng những muốn tên nhóc này chết, còn muốn cả nhà họ Diệp diệt tộc!"
"Cả Hoa tộc diệt tộc!"
"Người đâu, đi tìm đội cảm tử cho lão phu, sau đó đến Đại Lục Chân Võ!"
Trịnh Bách Xuyên tức giận không ngừng rít gào!
Đám người trong đại sảnh câm như hến!
...
Giờ phút này, trên sân võ đạo.
Mọi người kinh ngạc phát hiện Diệp Bắc Minh đi rồi lại quay về!
"Sao lại thế này?"
"Sao cậu ta lại quay về rồi?"
Ở trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Diệp Bắc Minh bước từng bước lên đài võ đạo!
Gào!
Sau lưng anh là ánh sáng đỏ như máu ngập trời, tiếng rồng gầm vang lên.
Trịnh Bách Xuyên còn chưa xả xong lửa giận, một giọng nói lôi đình chợt vang lên: "Trịnh Bách Xuyên, đi lên đài võ đạo nhận lấy cái chết đi!"
Giọng nói như sấm sét truyền khắp cả học viện Giám Sát!
"Cái gì?"
Trịnh Bách Xuyên ngẩng đầu, sâu trong đôi mắt già nua hiện lên một loại sát ý cuồng bạo!
Vương Bình An vừa mới đi ra cửa điện liền nghe đến thấy giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên!
Vẻ mặt ông ta vô cùng khiếp sợ: "Tên nhóc này nhanh như vậy ư? Mau! Đi đến đài võ đạo!"
"Xong rồi...”
Vương Chỉ Dao há miệng thở dốc: "Chắc chắn cậu ta sẽ chết...”
...
Cùng lúc đó, tất cả mọi người dưới đài võ đạo đều sợ ngây người!
Thân mình cứng ngắc đứng tại chỗ như điêu khắc!
"Cậu ta... Cậu ta nói cái gì?"
Vô số ánh mắt điên cuồng co rút lại, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn cảnh này!
Diệp Bắc Minh lại muốn khiêu chiến Trịnh Bách Xuyên?
Đậu má!
Kia chính là cảnh giới Vực Vương đỉnh phong đó!
Phùng Vũ ngây ra như phỗng, cứ nhìn Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo như vậy mà không thể nói ra lời!
Đạm Đài U Nguyệt còn chưa kịp lấy lại từ khiếp sợ lúc trước, giờ phút này nhìn thấy Diệp Bắc Minh lại đi lên đài võ đạo khiêu chiến Trịnh Bách Xuyên, cả người gần như đờ ra!
Thái Tra, Chu Long cũng không nhịn được run rẩy.
Cho dù là một đám trọng tài đã rời đi, bây giờ lại khiếp sợ chạy về!
Lấy thân phận đệ tử khiêu chiến trưởng lão?
Từ trước đến nay chưa ai thấy chuyện như vậy bao giờ cả!
Giọng nói của lão già có đôi mắt ưng vô cùng nghiêm nghị, gần như ngừng thở: "Diệp Bắc Minh, cậu cũng biết đài võ đạo không thể nói giỡn mà!"
Hoa Côn Luân đi mà quay lại, kích động vọt tới dưới đài võ đạo: "Cậu Diệp, cậu đừng làm liều, mau xuống dưới cho tôi!"
"Xuống dưới? Chậm rồi!"