Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ khẽ một tiếng: “Sau khi hồi phục lại một hai phần ngàn sức mạnh, thì tôi có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, phân tích: “Bây giờ có thể chắc chắn rằng mẹ tôi đang ở đại lục Thượng Cổ!”
“Hơn nữa còn bị thế lực không rõ tên mang đi, tôi phải dùng tốc độ nhanh nhất để đến đại lục Thượng Cổ, cứu mẹ mình!”
“Cậu có biết cách để đến đại lục Thượng Cổ không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Với sức mạnh của tôi bây giờ thì chưa đủ, nhưng lại có một người biết”.
“Người này cả cậu cũng quen!”
Tim Diệp Bắc Minh khẽ nảy lên: “Ý ông là Nhan Như Ngọc hả?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Không sai, cô ta từng mời cậu gia nhập Tinh Cung”.
“Nghe lời cô ta nói, thì có vẻ cô ta biết đường đến đại lục Thượng Cổ!”
“Nếu cậu có thể liên lạc với Nam Cung Uyển, thì có thể bảo cô ấy dẫn cậu đi”.
Trong đầu Diệp Bắc Minh xuất hiện hình bóng Nam Cung Uyển.
Trong lòng vẫn thấy không muốn lắm!
“Thôi thì đi tìm Nhan Như Ngọc hỏi thử vậy!”
…
Sau khi rời hỏi cấm địa, Diệp Bắc Minh lập tức triệu tập các trưởng lão.
Trực tiếp hỏi: “Mọi người có biết cách đến biển Thiên Đảo không?”
“Biển Thiên Đảo?”
“Tông Chủ muốn đến biển Thiên Đảo ư?”
Mọi người sửng sốt.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!”
Lãnh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Minh nhi, kiếp nạn mà Thanh Huyền Tông phải trải qua còn chưa kết thúc, con lại tính đi ư?”
“Tông Chủ, Thanh Huyền Tông đang cần được củng cố!”
“Người vẫn nên ở lại Thanh Huyền Tông đi!”
Các trưởng lão khác cũng khuyên nhủ.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi có lý do bắt buộc phải đi”.
Thấy Diệp Bắc Minh vẫn kiên trì muốn đi, mọi người cũng không khuyên thêm nữa.
Các gia tộc thượng cổ đều nghĩ rằng Thanh Huyền Tông đã bị diệt, nhưng chí khí của Thanh Huyền Tông lại tăng vọt.
Dù Diệp Bắc Minh không có ở đây, thì cũng không ai dám đền khiêu khích Thanh Huyền Tông!
“Tông Chủ, chúng tôi có nghe về biển Thiên Đảo, nhưng chưa từng đến đó bao giờ”.
“Nghe nói biển Thiên Đảo cực kỳ nguy hiểm, bên dưới là ma thú hoành hoành, còn nguy hiểm hơn lục địa gấp trăm lần!”
“Tình hình cụ thể thế nào thì chúng tôi cũng không rõ lắm!”
Các trưởng lão đều lắc đầu.
“Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người có biết không?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Lãnh Nguyệt lắc đầu.
Sát Chủ nói: “Tôi chưa đến bao giờ”.
Khi Diệp Bắc Minh đang định từ bỏ, để tìm cách khác.
Thì Bách Lý Phong Hoa đi tới: “Tông Chủ, chúng tôi không biết nhưng có người này chắc chắn biết!”
“Ai?”