"Ông nội!"
Trong đám người ở phía xa, hai chị em Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi khóc đỏ cả hai mắt.
Tiêu Đạo Sơn nghiến răng nghiến lợi: "Tư Không Tinh Vũ, nhà họ Tiêu của tôi!"
Trong đôi mắt của Hoàng Phủ Nguyệt đều là tơ máu: "Nhà họ Hoàng Phủ của tôi!"
"Thề không đội trời chung với ông!"
Tư Không Tinh Vũ cười lạnh một tiếng, nịnh nọt nhìn về phía Kỷ Cuồng: "Đại nhân, ngài xem như vậy có được không?"
"Hai người này lại đại diện cho gia tộc sau lưng để uy hiếp tôi!"
"Đúng rồi đại nhân, quên nói cho ngài một chuyện”.
"Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt có hai đứa con gái, hình như các cô ta rất thích Diệp Bắc Minh!"
Sắc mặt Tiêu Đạo Sơn lập tức tái nhợt: "Tư Không Tinh Vũ, không ai lại gây hoạ cho người nhà hết, đồ tiểu nhân này!"
Hoàng Phủ Nguyệt biến sắc: "Đại nhân, không... Không có...”
"Không có?"
Kỷ Cuồng thấy hai người phản ứng như thế liền biết Tư Không Tinh Vũ nói không sai!
Vèo!
Ánh mắt lão ta trầm xuống, dừng ở trên người hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi: "Các cô thích Diệp Bắc Minh?"
Tiêu Dung Phi cắn răng, không nói được một lời.
Thân thể mềm mại của Tiêu Nhã Phi run rẩy, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Đúng vậy, tôi thích Diệp Bắc Minh, vậy thì sao chứ?"
"Người khác đều sợ ông, nhưng Tiêu Nhã Phi tôi thì không sợ ông đâu!"
"Nếu ông giết tôi, anh Diệp sẽ báo thù cho tôi!"
Cô ta còn tiến lên từng bước, lớn tiếng hét: "Đến đi, ông giết tôi đi!"
Tất cả mọi người đều ngây ra!
Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhã Phi cũng thay đổi.
Cô gái này lại có dũng khí đó?
Tiêu Đạo Sơn quát lớn một tiếng: "Nhã Phi, con nói hươu nói vượn cái gì thế?"
"Tiểu Nhã, con mau câm mồm cho mẹ!”, Hoàng Phủ Nguyệt sắp bị dọa đến điên rồi.
"Ha ha ha ha!"
Kỷ Cuồng nở nụ cười: "Muốn chết ư? Không đơn giản như vậy đâu!"
Trong cơ thể ông ta bộc phát ra một huyết khí đáng sợ, hình thành ra một bàn tay to đỏ như máu!