“Vâng!”
Hai người liền nghiêm túc.
Thư ký Tiền cười hỏi: “Cậu Diệp, cậu ở trong mật thất này mười ngày, sao lại lâu như vậy?”
“Cậu làm gì trong đó?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Không có gì, chỉ là luyện ít đan dược thôi”.
Anh chỉ vào mười tiểu đội trưởng của đội Thiên Cơ: “Lư Quốc Phong, Đoạn Nha, Thạch Lỗi… mấy tiểu đội trưởng các anh vào trong bê đan dược ra đi”.
Bê ra?
Một ít đan dược thôi, còn cần phải bê ra sao?
Mười tiểu đội trưởng đều ngẩn người.
Vẫn làm theo lời Diệp Bắc Minh nói.
Đi vào trong mật thất.
Vừa đi vào.
“Suýt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
Sau đó.
“Vãi!”
“Mẹ kiếp!”
“Vãi! Vãi thật! Vãi! Vãi!”
“Hú hú hú…”
Mười tiểu đổi trưởng hú lên như quỷ khóc.
Trong âm thanh mang theo các loại cảm xúc như sự kích động, chấn hãi, bất ngờ, vui mừng, không dám tin.
“Có chuyện gì vậy?”
Ba ngàn chiến sĩ Long Hồn đều nghi hoặc.
Thò dài cổ nhìn về phía cánh cửa của mật thất.
Một lát sau.
Mười tiểu đội trưởng xếp hàng một đi ra.
Mười tiểu đội trưởng.
Bê tất cả bảy cái sọt ra.
Trong sáu cái sọt trong đó, tất cả đều là thứ giống như anh đào màu đỏ.
Bên trên còn có đường vân.
“Đan dược?”
Thư ký Tiền không phải võ giả, cũng liền nhận ra.
Đan dược!