“Cút!”, băng lòng rít gào, cơ thể khổng lồ vặn vẹo.
Băng Phách bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
Cô ta cuống cuồng, chạy tới chỗ trận pháp.
Định bụng mở trận pháp ra lần nữa để phong ấn băng long.
Đúng lúc này, một cái đuôi rồng mạnh bạo vung tới, đập mạnh lên người Băng Phách.
Phụt!
Băng Phách phun ra một ngụm máu tươi.
Băng Long nhân cơ hội ấy lao ra, móng vuốt khổng lồ đập xuống đất nặng nề.
“Đùng đùng”, trận pháp vỡ nát.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Băng Phách, đôi mắt băng long lóe tia sáng đỏ thẫm: “Cô chết được rồi đó!”
Long trảo giơ cao rồi hùng dũng giáng xuống người Băng Phách.
Vút!
Bỗng nhiên, một tia sáng đỏ thẫm lóe qua.
Dưới ánh mắt kinh hoảng của băng long, long trảo kia đã bị chặt đứt.
Vết cắt sắc lẹm gọn gàng, máu tươi tuôn trào như thác.
“Á... ranh con, mày dám!”
Vẻ mặt băng long vô cùng dữ tợn, nó điên cuồng rít gào: “Không biết tự lượng sức mình!”
Nó đổi mục tiêu tấn công vào Diệp Bắc Minh.
Anh cười khẩy đáp: “Rốt cuộc là ai không biết tự lượng sức mình đây?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất chiến.
Phụt!
Tất cả yên lặng.
Thời gian như dừng lại.
Ngay sau đó, bùm, đầu băng long giáng mạnh xuống đất.
Máu tươi tuôn trào như thác chảy, chốc lát đã lấp đầy cả hang động.
Một cảm giác nóng bức ập tới, Diệp Bắc Minh bất giác thở dốc.
Băng phách thấy long huyết chảy đầy chợt biến sắc: “Nguy rồi... băng long trời sinh tính tà dâm, máu tươi của nó là thuốc kích dục mạnh nhất thế giới!”
“Cô nói gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Ngay sau đó, đầu óc anh choáng váng, đôi mắt đỏ ngầu.
Một luồng xúc động nguyên thủy dâng lên đại não.
Băng Phách cũng cảm thấy cơ thể mình nóng bức, đôi mắt mê mang nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp... cậu lại đây đi, không... cậu đừng lại đây...”
Diệp Bắc Minh lại bỏ qua Băng Phách.
Anh đi tới chỗ hai vị sư tỷ...
Nhìn thấy cảnh ấy, Băng Phách mở to mắt.
Tuy rằng cơ thể này không phải của cô ta.
Nhưng khi thấy Diệp Bắc Minh bị long huyết ảnh hưởng đi đến chỗ người con gái khác trước.
Hơn nữa vẫn còn là hai người thực vật, lòng cô ta không khỏi sinh ra một cảm giác thất bại.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đi đến chỗ hai vị sư tỷ.