“Lần này là mật báo cho hai người, nếu lần sau lại báo cho kẻ khác thì sao?”
“Thể diện nhà họ Lạc chúng ta để ở đâu?”
Khóe miệng Lạc Chính Hùng co rụt, bất đắc dĩ khoát tay áo: “Con ra ngoài trước đi!”
Nhìn theo bóng lưng Lạc Vô Tà rời đi, gương mặt già nua của Lạc Chính Hùng trở nên nghiêm trọng: “Bà này, bà thấy thế nào?”
Người phụ nữ trung niên kia nói: “Trong lòng ông đã có đáp án rồi mà?”
Sát ý chợt lóe lên trên mặt Lạc Chính Hùng: “Phải làm thế nào đây? Giết… Hay là…”
“Chờ chút đã!”
Người phụ nữ trung niên lắc đầu, thở dài một tiếng: “Mấy năm nay Khuynh Thành không ở bên cạnh chúng ta, chịu quá nhiều cực khổ rồi”.
“Chúng ta làm bố làm mẹ nhưng lại thiếu con quá nhiều”.
“Nếu giết người nó thương lúc này, e là con bé sẽ hận chúng ta cả đời!”
“Ý bà là?”, Lạc Chính Hùng mở miệng.
Người phụ nữ trung niên nói: “Tìm người điều tra tình hình cụ thể của tên đó đã, cho nó thêm chút lợi ích!”
“Bảo nó chủ động từ bỏ, tốt nhất là bảo nó chính miệng từ chối Khuynh Thành”.
“Bóp chết tất cả từ trong trứng nước!”
Lạc Chính Hùng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ này.
Một giây sau.
Giọng của Lạc Chính Hùng lại trở nên nặng nề: “Nếu nó không đồng ý thì sao?”
Người phụ nữ trung niên nhíu mày: “Thế thì chỉ còn cách…”
Giơ tay làm động tác cắt qua cổ!
……
Vừa ra khỏi cổng của ngục giam Trấn Hồn.
Ánh mắt của mọi người nhà họ Diệp đều dừng lại trên người Diệp Bắc Minh.
“Minh nhi…”
Diệp Thanh Lam vừa lên tiếng.
Diệp Bắc Minh đã mỉm cười: “Mẹ, con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ!”
“Hả?”
Hai mắt Diệp Thanh Lam sáng ngời, lẳng lặng gật đầu: “Được!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh có một câu anh không nói ra: “Nhưng con cũng có sự lựa chọn của con!”
“Nhóc Diệp!”
Lúc này, Vương Bình An và Hoa Côn Luân ra khỏi đám người: “Chuyện Tổng viện Giám Sát…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Viện trưởng, lão Hoa, hai người cứ yên tâm, tôi sẽ quay về Tổng viện Giám Sát!”
“Được, được!”
Vương Bình An xúc động liên tục gật đầu: “Nhóc Diệp này, chuyện nhà họ Diệp chúng tôi thật sự có lỗi với cậu!”
“Cũng do lão già này sơ sót, từ nay trở đi, chúng tôi sẽ cử ba cảnh giới Vực Vương đến canh giữ nhà họ Diệp”.
“Chỉ cần là người nhà họ Diệp thì đều được phép tham gia Tổng viện Giám Sát!”
“Cảm ơn”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Vương Bình An hỏi: “Khi nào cậu quay về Tổng viện Giám Sát?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Ngày mai đi”.
Mười lăm phút sau, trong phòng.
Diệp Bắc Minh vừa ngồi xuống, Hạ Nhược Tuyết đã ngồi lên đùi anh.
Tay ôm lấy cổ anh!
“Thời gian qua khổ cho em rồi”.
Diệp Bắc Minh ôm lấy eo Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết vùi đầu trong lòng Diệp Bắc Minh: “Chỉ cần tất cả mọi người bình an thì tất cả đều đáng giá”.