“Anh Diệp…”
Nghê Hoàng tuyệt vọng!
“Ha ha ha!”
Nghê Mộng Tuyết cười lớn điên cuồng: “Đồ tạp chủng, bản cô nương tưởng anh có bản lĩnh thế nào chứ! Cũng chỉ vậy thôi hả!”
“Muốn giết thì giết, cô phí lời làm gì?”, Diệp Bắc Minh bình tĩnh.
“Ha ha, tôi đã nói, sẽ hành hạ anh đến chết!”
Nghê Mộng Tuyết nắm chặt năm ngón tay!
Phi đao lơ lửng ở vị trí trước đôi mắt của Diệp Bắc Minh rạch một đường, xoẹt một tiếng để lại một vết rạch sâu đến có thể nhìn thấy xương trên mặt!
“Anh Diệp!”
Nghê Hoàng kinh hãi kêu một tiếng: “Nghê Mộng Tuyết, đây là ân oán giữa chúng ta, cô tha cho anh ta đi!”
“Tha cho anh ta? Sao cô phải quan tâm anh ta như vậy, chẳng lẽ cô thích anh ta hả?”, khóe miệng Nghê Mộng Tuyết nhếch nụ cười chế giễu, bước từng bước đến.
Một trăm mét!
Nghê Hoàng cắn chặt đôi môi: “Tha cho anh ta đi!”
Chín mươi mét!
“Tôi khinh, cô nóng lòng hả?”
Nghê Mộng Tuyết khà khà lắc đầu:”Cô quỳ xuống cầu xin tôi đi, chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi, không chừng tôi sẽ tha cho anh ta đấy?”
Tám mươi mét!
Bảy mươi mét!
Năm mươi mét!
Nghê Hoàng cong hai đầu gối xuống, trực tiếp quỳ dưới đất: “Tôi xin cô tha cho anh ta, tôi để tùy cô xử lý!”
“Ấy!”
Nghê Mộng Tuyết vui mằng đến sắp nhảy lên: “Tỷ tỷ tốt của tôi, cô lại quỳ trước tôi vì một tên tạp chủng?”
Bốn mươi mét!
Ba mươi mét!
Đủ rồi!
Lúc này, Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Dạy cô một chiêu, khi kẻ địch sẽ chết chắc, thì là lúc mình buông lỏng nhất!”
“Ở thế giới đó của chúng tôi có câu, gọi là kẻ phản diện chết bởi nói quá nhiều!”
Vừa dứt lời.
Nắm ngón tay của Diệp Bắc Minh nắm trên hư không, quát lớn: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ra đây!”
Một luồng ý chết chóc băng lạnh truyền đến từ phía sau!
“Sát khí? Hỏng rồi…”
Đồng tử của Nghê Mộng Tuyết co lại, ngay cả tư cách quay đầu cũng không có, cô ta điều khiển phi đao đâm điên cuồng về phía Diệp Bắc Minh theo bản năng!
Muốn diệt trừ anh!
Phụt! Phụt! Phụt!
Hàng chục phi đao vừa đâm da thịt của Diệp Bắc Minh, Nghê Mộng Tuyết liền cảm thấy cổ lạnh toát!
Sau đó, hình như đầu của mình bay lên rồi!
Trong trận trời xoay đất chuyển, Nghê Mộng Tuyết nhìn thấy cơ thể không đầu của mình.
Ở vị trí cổ phía sau người, không biết có thêm một thanh bảo kiếm cổ xưa từ lúc nào, trên thần kiếm dường như có một con huyết long đang bay lượn!
Phập!
Một tiếng trầm bức!
Nghê Mộng Tuyết cảm thấy khuôn mặt của mình đập mạnh xuống đất, hơi đau, cô ta nhìn thấy áo đầu của mẹ mình!