Diệp Bắc Minh nào quan tâm ông ta.
Cây thứ hai, cây thứ ba.
Anh đâm một lần hơn trăm cây kim, cổ Bạch Hạng Minh đã bị đâm nát bét.
Đầu ông ta rơi lăn lóc trên mặt đất, biểu cảm vô cùng hoảng sợ.
Bịch! Bịch! Bịch...
Mười mấy thái thượng trưởng lão của Tổng viện Giám Sát sợ hãi quỳ gối, dập đầu điên cuồng.
“Cậu Diệp xin tha mạng!”
“Cậu Diệp à, đều là do Bạch Hạng Minh ép chúng tôi làm cả!”
“Cậu Diệp ơi, bọn tôi vô tội...”
Tiếng than cầu xin lòng từ bi vang lên không ngớt.
Diệp Bắc Minh nắm chặt tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.
Phụt!
Huyết quang lóe qua, hơn mười cái đầu người rơi xuống.
Cả không gian tĩnh lặng.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Mẹ tôi và các sư tỷ ở đâu rồi?”
Mắt Hoa Côn Luân đỏ ngầu: “Từ khi tin cậu chết truyền tới, Bạch Hạng Minh đã triệu tập hơn mười vị thái thượng trưởng lão đuổi bọn họ ra khỏi Tổng viện Giám Sát!”
“Không chỉ có thế, tên này còn vong ân phụ nghĩa nữa!”
“Ông ta còn phái người truy sát những người khác của nhà họ Diệp, tôi và Vương Bình An âm thầm giúp người nhà họ Diệp né truy binh”.
“Người anh em kết nghĩa của cậu đã nhảy xuống vực tự sát để giúp mẹ cậu tháo chạy!”
Sát khí dâng ngập lòng Diệp Bắc Minh: “Hầu Tử!”
Hoa Côn Luân nghiến răng nói: “Dù là thế, người của Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông vẫn không chịu buông tha mà tăng cường truy sát mẹ và các sư tỷ của cậu!”
“Nghe nói đã có vài sư tỷ của cậu đã hy sinh...”
“Ông nói gì?”
“Có sư tỷ hy sinh ư!”
Trái tim Diệp Bắc Minh như bị bóp nghẹt cảm giác như mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Ma khí trên người anh phun trào như núi lửa.
Gầm gừ!
Sau lưng anh, chín con ma long màu đen bay ra, đại điện nổ tung: “Có kẻ nào tham gia truy sát?”
Cả bầu trời Tổng viện Giám Sát tối sầm.
Hoa Côn Luân khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh, nhanh chóng nói: “Quỷ Sát Môn là Sơn Quỷ bà bà cầm đầu, Thiên Võ Tông là Hùng Kim Phong cầm đầu!”
“Hình như nhà họ Tần, nhà họ Lâm và nhà họ Lục của Thánh Vực cũng tham gia...”
“Bọn họ còn đến đại lục Chân Võ một chuyến, hình như đến núi Rồng giết nhà họ Diệp, mang mấy trăm cái bia mộ kia đi...”
“Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười giận dữ, lấy anh làm trung tâm, dưới chân đầy sương lạnh: “Chuyến tàu tới địa ngục lần này đủ quân số rồi!”
...
Quỷ Sát môn, hơn trăm kẻ cầm quyền tụ tập ở trong phòng họp.
Cả phòng vô cùng tĩnh lặng, giơ tay không thấy đủ năm ngón.
Bỗng nhiên.
Trong màn đêm vang lên một giọng nói: “Khoảng thời gian qua mọi người vất vả rồi!”
“Truy sát tàn dư của nhà họ Diệp đã lãng phí rất nhiều sức lực của mọi người!”
“Tuy rằng đã giết không ít tàn dư của nhà họ Diệp nhưng những người quan trọng lại không bắt được, đại nhân ở Thánh Vực đã mất kiên nhẫn rồi!”
“Chúng ta còn một tháng cuối cùng, nếu tìm không ra tàn dư của nhà họ Diệp...”