“Trước nay tôi chưa từng coi cô là người ngoài, chuyện này, cô nhất định không được nói ra ngoài!”
Đôi mắt Tiểu Mai lóe lên, ngẩn ngơ gật đầu: “Được, tiểu thư, tôi biết rồi”.
Tô Thanh Ca nhắc đi nhắc lại nhiều lần, bảo Tiểu Mai tuyệt đối giữ bí mật chuyện này.
Sau khi Tiểu Mai đồng ý, bèn ra khỏi phòng.
Nửa tiếng sau, Tiểu Mai xuất hiện trong một phủ đệ hoa lệ của thành Thanh Huyền.
Tô Tuyết Hồng nghe xong lời kể của Tiểu Mai, sắc mặt biến ảo bất định: “Cô nói cái gì?”
“Tô Thanh Ca quen biết kẻ cầm liềm đó?”
“Tiểu Mai, cô mau nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào!”
Đôi mắt Tiểu Mai lóe lên, cười giảo hoạt nói: “Nhị tiểu thư, tôi và Tô Thanh Ca tình như chị em”.
“Cô muốn tôi bán đứng cô ấy, chẳng lẽ một câu nói là được sao?”
Tô Tuyết Hồng hiểu ý của Tiểu Mai.
Cười đầy ý sâu xa: “Tô Thanh Ca không thể tập võ, chẳng lẽ chẳng phải là do cô hạ độc sao?”
“Cô và Tô Thanh Ca tình như chị em?”
Tiểu Mai cau mày: “Nhị tiểu thư, cô nói như vậy có ý gì?”
“Năm đó nếu không phải cô bảo tôi hạ độc, Tô Thanh Ca sẽ trở thành một phế nhân sao?”
“Cô ta vốn có thiên phú tu võ hoàn hảo, nếu mấy người lão tổ biết chuyện này là do cô làm, thì sẽ xử lý cô thế nào đây?”
Sắc mặt Tô Tuyết Hồng sầm xuống!
Một luồng áp lực cường mạnh bỗng ập đến.
Thụp!
Tiểu Mai bị ép quỳ dưới đất, khóe miệng nhỏ ra máu tươi!
“Cô đang uy hiếp tôi?”
Tô Tuyết Hồng lạnh lùng lên tiếng.
Tiểu Mai cười, răng dính đầy máu tươi: “Nhị tiểu thư, tôi chỉ nói sự thực thôi”.
“Sao lại gọi là uy hiếp cô chứ?”
“Thực lực võ đạo của cô cao cường, đương nhiên có thể giết tôi bất cứ lúc nào”.
“Nhưng…”, Tiểu Mai cười vô cùng âm lạnh: “… Tôi sớm đã âm thầm sắp xếp người rồi, chỉ cần ba ngày tôi không xuất hiện”.
“Người đó sẽ đưa tất cả chứng cứ đến tay lão tổ!”
Tiểu Mai lạnh lùng nhìn Tô Tuyết Hồng: “Cho nên, nhị tiểu thư, cô nhất định phải cầu nguyện cho tôi sống thật tốt đấy!”
“Cái gì? Cô!”