Bách Lý Phong lạnh lùng nhìn: “Còn có kẻ không sợ chết sao? Đường lão, giết sạch cả đi!”
“Vâng, thưa cậu chủ”.
Đường lão như một cỗ máy giết người không chút tình cảm.
Một chưởng tung ra một người chết.
“Ta xem thử ai giám giương oai tác quái ở Thanh Huyền Tông!”
Một tiếng hô rõ to truyền tới.
Một bóng người đỏ thẫm cầm một thanh dao đỏ sẫm như máu chém về phía tay của Đường lão.
Đường lão cười khẩy nói: “Sát Chủ à? Chỉ dựa vào bà mà cũng dám ngăn cản tôi sao?”
Dứt lời, tay ông ta lật lại, luồng sát khí khủng bố bùng nổ.
Một chưởng hình thành trong không khí rồi lao về phía Sát Chủ.
Vết thương trên người Sát Chủ còn chưa khôi phục.
Thế là bà ta bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
“Sát tiền bối!”
Hạ Nhược Tuyết hét lên.
Lãnh Nguyệt xuất hiện ôm lấy Sát Chủ đứng vững trên mặt đất.
Rồi bà lấy lấy ra một viên đan dược đút cho Sát Chủ.
Sát Chủ lắc đầu nói: “Tôi sẽ không nhận lấy sự bố thí của bà đâu!”
Lãnh Nguyệt nói: “Đã đến lúc nào rồi, chúng ta đừng tranh giành tình cảm nữa”.
“Trước tiên để tông môn vượt qua kiếp nạn đã rồi nói tiếp, Minh Nhi còn chưa trở về, lẽ nào bà muốn cho Minh Nhi thấy một Thanh Huyền Tông tan nát hay sao?”
Sát Chủ do dự một lát rồi nhận lấy đan dược nuốt vào.
Đường lão cười cợt nói: “Lãnh Nguyệt bà cũng đến đây à, lão phu rất nể trọng bà đấy”.
“Chi bằng bà gia nhập Tiệt Thiên Giáo đi? Lão phu có thể cam đoan bà vẫn sẽ là thái thượng trưởng lão!”
Lãnh Nguyệt cười lạnh nhạt nói: “Mơ đi!”
“Ồ”.
Đường lão không nói nữa mà thẳng thừng ra tay.
Bàn tay ông ta cong lại chộp tới yết hầu Lãnh Nguyệt.
Rét lạnh vô tình!
Lãnh Nguyệt nhanh chóng ra tay cản đòn nhưng vết thương trên người bà ấy vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn.
Chưa tới mười hiệp đã phải liên tục lui ra sau, khóe miệng vương máu tươi.
Bà ấy không chút do dự lấy đan dược ra nuốt vào.
Đường lão nhìn đường hoa văn trên đan dược mà sững người: “Nhiên Huyết đan sao?”
“Lãnh Nguyệt bà điên rồi hả?”
“Một khi nuốt Nhiên Huyết đan vào sẽ thiêu đốt tất cả sức sống đấy!”
“Bà muốn liều mạng với bọn tôi sao?”
Lãnh Nguyệt lạnh lùng cười to nói: “Ha ha ha, không có mệnh thì sao đâu chứ?”
“Chỉ cần tôi trấn giữ ở Thanh Huyền Tông một ngày thì các người đừng mơ động tới một sợ lông của Thanh Huyền Tông!”
“Hôm nay lấy ông làm đệm lưng vậy!”
Giọng nói lạnh như băng vừa dứt.
Ngay sau đó.
Rầm!
Trong cơ thể Lãnh Nguyệt bùng lên một luồng lực lượng vô cùng hùng mạnh.
Nháy mắt bà ấy đã tới trước mặt Đường lão, tung ngay một quyền nhắm thẳng vào ngực ông ta.
Đánh bay ông ta ra xa!
Phụt...!
Đường lão không thể chặn được đòn đánh ấy, phun ra một ngụm máu giữa không trung: “Đồ đàn bà điên, bà đúng là đồ đàn bà điên!”