“Dù cậu Diệp muốn các người giết tôi thì các người cũng phải ra tay không chút do dự hay khách sáo nào!”
“Có nghe hiểu không?”
“Rõ!”, vệ sĩ Vạn Lăng Phong bồi dưỡng suốt nhiều năm, lòng đầy khiếp sợ, trăm miệng một lời nói.
“Trời ạ, rốt cuộc là sao thế này? Chiến thần… Chiến thần bị làm sao vậy? Thanh niên đó là hung thủ giết chết con ông ấy cơ mà? Sao thái độ của ông ấy với tên đó lại như vậy?”
Đám vệ sĩ thầm nghĩ.
Chu Thiên Hạo đã được cho vào, nhìn thấy xác chết đầy đất, nhìn đâu cũng thấy máu tươi thì họ sợ tới mức da đầu run lên.
“Ông… Ông chính là chiến thần Lăng Phong hả?”, đồng tử Chu Thiên Hạo co rụt lại.
Vạn Lăng Phong khẽ gật đầu: “Là tôi!”
Chu Thiên Hạo kêu to: “Bắc Minh, mau đi thôi! Ông ta muốn giết cháu!”
Vạn Lăng Phong cười khổ một tiếng, ông ta nào dám?
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chú Chu, Vạn Lăng Phong là người của mình”.
Chiến thần Lăng Phong?
Vạn Lăng Phong?
Người mình? Sao lại như thế!
Chu Thiên Hạo lập tức choáng váng, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Một chiến thần Lăng Phong như thế, là người đứng đầu hành tỉnh Đông Nam, lại là người nhà mình?
Bắc Minh mới giết chết con trai ông ta cơ mà?
Diệp Bắc Minh biết Chu Thiên Hạo đang bối rối điều gì, bèn nói: “Chú Chu, có một số việc sau này cháu sẽ giải thích”.
“Bây giờ, cháu có chuyện quan trọng hơn cần hỏi chú”.
Giọng Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề, trở nên vô cùng nặng nề.
Chu Thiên Hạo có cảm giác chẳng lành, nhưng vẫn gật đầu: “Cháu hỏi đi”.
“Chú Chu, chú với bố cháu là anh em kết nghĩa với nhau đúng chứ?”, Diệp Bắc Minh nói.
“Đúng vậy”.
Chu Thiên Hạo trả lời: “Sao đột nhiên cháu lại hỏi thế?”
“Vậy chắc chú cũng biết, cháu được bố nhặt về từ Long Đô vào hai mươi ba năm trước đúng không?”, Diệp Bắc Minh đột nhiên nói.
“Cháu… Cháu… Cháu…”
Mắt Chu Thiên Hạo trợn trừng, mặt đầy vẻ rung động.
Ông ấy lẩm bẩm chữ “cháu” cả buổi trời nhưng vẫn không thể nói tiếp được.
Diệp Bắc Minh thấy thế thì đã biết được đáp án: “Xem ra đó là sự thật”.
Sâu trong mắt anh là vẻ cô đơn!