“Tôi chẳng những khiến cậu sống không được chết không yên mà còn khiến những kẻ bẩn thỉu nhất thế giới này vấy bẩn mẹ của cậu!”
“Chỉ vậy mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng bà đây!”
Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn Từ Huệ: “Tiếc rằng bà sẽ không có cơ hội đó”.
“Kiếm Trấn Ngục!”
Một mũi kiếm sắc nhọn lóe qua.
Đôi mắt Từ Huệ sững sờ, trong đồng tử phản chiếu ngược một tia kiếm khí đen tuyền.
“Phụt!”
Cả người Từ Huệ nổ tung biến mất trong không gian.
“Từ Huệ!”
Từ Mặc kinh hãi chứng kiến cảnh ấy, cơ thể già nua run rẩy kịch liệt.
‘Tên nhãi này là quái vật gì vậy trời? Cậu ta còn có thể sử dụng kiểu tập kích bất ngờ đáng sợ này vài lần lận ư?’
Từ Thiên bình tĩnh thốt ra hai từ: “Tiếp tục!”
“Giết!”
Tiếng thét gào xé ruột xé gan vang lên.
Người tu võ của nhà họ Từ ùn ùn chen chúc xông lên từ bốn phương tám hướng như đội quân cảm tử.
Diệp Bắc Minh sau khi giết hàng chục người thì bả vai bị chém một đao.
Phụt!
Máu tươi tuôn trào.
Một người đàn ông trung niên dữ tợn hét lên: “Đồ tạp chủng, rốt cuộc cũng hết đà rồi sao?”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười, chém bay đầu người đàn ông kia.
“Giết! Giết! Giết!”
Người nhà họ Từ vặn vẹo, rống to như đồ điên.
Trong trận chiến này, nhà họ Từ đã thiệt mạng ít nhất mấy chục nghìn người.
Lòng bọn họ đau như đổ máu.
Vào giờ phút ấy.
Ngay khi bọn họ thấy Diệp Bắc Minh không chống chọi được nữa thì bèn xả hết nỗi uất hận trong lòng ra.
Để bảo vệ Diệp Thanh Lam, Diệp Bắc Minh không chỉ liên tục chém giết người tu võ xông tới không ngừng nghĩ.
Mà anh còn dùng chính cơ thể mình ngăn cản từng đòn đánh của quân địch.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trong nháy mắt, trên người Diệp Bắc Minh xuất hiện nhiều miệng vết thương sâu đến nỗi thấy được xương.
Nước mắt Diệp Thanh Lam tuôn trào: “Minh Nhi, không cần... không cần đâu...”
Diệp Bắc Minh dùng ánh mắt ẩn chứa lời xin lỗi nhìn mẹ: “Mẹ ơi, con xin lỗi, Minh Nhi vô dụng không thể bảo vệ mẹ...”
“Đồ súc sinh, quỳ xuống cho lão phu!”
Từ Mặc bất chợt ra tay, tung quyền về phía Diệp Bắc Minh.
Ầm!
Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mấy trăm cây vũ khí điên cuồng đâm tới, trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng lên một vầng sáng đỏ thẫm như máu.
Đánh bay mọi người ra xa, vô số vũ khí để lại miệng vết thương trên người anh.
Anh gần như đã chảy cạn máu.
Chỉ còn dựa vào một hơi để chống chịu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài nói: “Nhóc à, cậu cần gì phải làm vậy chứ?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười tự giễu: “Tháp nhỏ à, tôi xin lỗi”.
“Xem ra tôi không phải là người cứu vớt đại lục Chân Võ rồi”.
Điều khiến người ta càng tuyệt vọng hơn ấy là giọng nói của Từ Thiên lại vang lên lần nữa: “Chẳng phải còn mấy chục nghìn người hay sao? Tất cả còn đang đợi cái gì nữa? Tiếp tục đi!”