Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Tiểu Tháp, có chuyện gì thế?”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn ngục rất nghiêm nghị: “Nhóc à, thực lực của tên huyết nhân vừa rồi rất khủng khiếp!”
“Bổn tháp bùng nổ toàn bộ sức mạnh của cậu mới có thể gắng gượng giết chết tên đó!”
“Cơ thể cậu chịu không nổi nên cũng bị thương luôn rồi!”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác: “Tên huyết nhân vừa rồi mạnh đến vậy à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu chắc nịch: “Tên huyết nhân kia rất có thể là một Ma Thần!”
“Ma Thần ư?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Không đợi anh hỏi.
Một lão già mặc áo bào đen bỗng nhiên xuất hiện ôm lấy Mạc Huyền: “Chủ nhân, có người đến đây, đi thôi!”
Rồi cả hai xoay người biến mất.
Mạc Huyền vừa mới rời khỏi thì một tràn tiếng bước chân dồn dập ập tới.
Vô số người bay từ khắp bốn phương tám hướng tới, vây kín tế đàn chật ních không có chỗ chen.
“Diệp Bắc Minh!”
Có người khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì thế, hình như cậu ta bị thương rồi!”
“Mày chính là Diệp Bắc Minh hả?”
Dạ Xoa Hoàng nhanh chóng xông lên tế đàn, bóp cổ Diệp Bắc Minh: “Oắt con, mau giao ma tỷ ra đây, bổn hoàng sẽ cho mày ra đi thanh thản!”
“Dạ Xoa Hoàng, đây là con rể của Tu La Tộc, mau thả cậu ta ra!”
Lão tổ Tu La quát khẽ, một bàn tay to vươn tới chỗ Dạ Xoa Hoàng.
Vút! Vút!
Hai bóng người già nua xuất hiện che chắn trước người Dạ Xoa Hoàng.
Cả hai tung chưởng.
Lão tổ Tu La lùi về sau vài chục bước mới đứng vững lại, e dè nhìn hai lão già đến từ Dạ Xoa Tộc kia: “Lão tổ Thanh Bức, lão tổ Huyết Vân, hai lão già cảnh giới Tạo Hóa các người cũng đến đây à!”
Lão tổ Thanh Bức cười nói: “Lão Tu La đây chẳng phải cũng là cảnh giới Tạo Hóa à?”
Lão tổ Huyết Vân lắc đầu: “Đều là cảnh giới Tạo Hóa, lão Tu La đến được sao chúng tôi không được tới đây chứ?”
Lão tổ Tu La bình tĩnh đáp: “Diệp Bắc Minh là con rể của Tu La Tộc tôi!”
“Bảo cậu ta giao nộp ma tỷ ra, bọn tôi sẽ không làm khó cậu ta nữa!”
Lão tổ Thanh Bức mỉm cười nói: “Hay là lão tổ Tu La khuyên cháu rể mình đi?”
Dạ Xoa Hoàng tóm Diệp Bắc Minh lên: “Oắt con, nếu lão tổ lên tiếng thì bổn hoàng sẽ cho mày một cơ hội!”
“Giao nộp ma tỷ ra thì tao sẽ tha mày một mạng!”
“Chuyện mày giết ngũ hoàng tử bổn hoàng cũng không so đo tính toán nữa!”
Rồi Dạ Xoa Hoàng hét to: “Ma tỷ đâu? Mau giao ra đây!”
Diệp Bắc Minh không còn chút sức phản kháng nhưng vẫn cười khinh khỉnh.
“Buông tay ra, nếu không ông sẽ chết rất thê thảm đấy!”
Dạ Xoa Hoàng sửng sốt.
Ông ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh còn có thái độ đó.
Ông ta híp mắt: “Ranh con, bây giờ mày chẳng khác nào một con chó trước mắt bổn hoàng cả, vậy mà mày còn dám đe dọa tao à?”
“Được! Nếu vậy thì để bổn hoàng giết mày trước rồi lấy ma tỷ ra!”
Ông ta nắm chặt ngón tay.
Chuẩn bị bóp nát cổ họng của Diệp Bắc Minh.
“Hừ!”
Một giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Bà đây không muốn các người giết cậu ta đó!”
Mọi người sửng sốt.
Kẻ nào dám to gan hồ ngôn loạn ngữ như vậy chứ?
Bọn họ quay đầu lại theo bản năng, thấy một cô gái loli cao khoảng ba mét bẻ đôi chậm rãi đi tới.