Vậy mà hai ông lão kia lại bị Diệp Bắc Minh đánh một quyền tan xác.
Thật kinh khủng!
“Haha!”
Tào Sảng cười ha hả.
Cho dù cậu ta đang bị Diệp Bắc Minh bóp chặt cổ, sắp nghẹt thở đến nơi thì vẫn cười như điên, nói: “Hay lắm, chơi hay lắm!”
“Hai lão già kia là do ba tao gài bên cạnh, phiền chết đi được!”
“Mày giết hay lắm!”
“Tốt quá, thật tốt quá! Haha...”
Tào Sảng cười phá lên như một thằng điên.
Trần Lê Y nói: “Lẽ nào tinh thần tên kia không bình thường?”
Vạn Lăng Phong nhíu mày: “Hình như có chút vấn đề!”
Lúc này.
Phía xa xa có hơn mười chiếc xe bọc thép và một đội quân khoảng ba nghìn người đang lại gần.
Cầm đầu là một tên tướng quân, khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh đang bóp cổ Tào Sảng thì sợ hết hồn.
Bèn quát lên: “Ranh con kia, cậu đang làm gì đó?”
“Còn không mau thả tiểu vương gia ra!”
Dương Chiến Ưng.
Ông ta là một trong mười ba vị thái bảo của vua Tây Vực.
Dương Chiến Ưng chỉ huy ba nghìn binh lính bao vây đám người Diệp Bắc Minh.
“Haha!”
Tào Sảng cười to: “Dương tướng quân, ông tới chậm rồi”.
Dương Chiến Ưng sợ tụt quần, quỳ xuống đất nói: “Tiểu vương gia... thật xin lỗi...”
Tào Sảng nhìn vào Diệp Bắc Minh, vẫn cười điên loạn như vậy: “Haha, thấy chưa, người của tao tới rồi”.
“Tao thừa nhận đúng là mày có chút sức mạnh đó, nhưng mà...”
“Haha, không ngờ tới phải không, ba tao là vua Tây Vực đấy!”
“Mày nói thử xem, lát nữa tao sẽ chơi chết mày thế nào...”
Diệp Bắc Minh chỉ bình thản nói: “Ồn ào”.
Cổ tay anh siết chặt lại một chút.
Một tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên.
Cổ của Tào Sảng bị bóp nát.
Tròng mắt của cậu ta lòi ra ngoài, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi và hối hận tột cùng!
Giống như đang hỏi rằng: Sao mày dám giết tao?
Sao tên kia có thể giết mình chứ?
Tao là con trai của vua Tây Vực mà!
“Ơ...”
Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải cũng ngơ ngác.