Chỉ đành cầu xin!
“Suýt…”
Các võ giả khác thấy cảnh này, không nhịn được hít khí lạnh!
Trần Vạn Lê ngay cả chết cũng không sợ, lại sợ mấy cây châm nhỏ bé hành hạ?
Rốt cuộc thủ đoạn của Diệp Bắc Minh này đáng sợ đến mức nào?
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Nói đi, ai bảo ông đối phó tôi?”
“Câu Kiêu, Giang Nhiên! Là bọn họ!”, Trần Vạn Lê gào thét.
Diệp Bắc Minh gật đầu, giơ chân dẫm xuống!
Rắc rắc!
Đầu của Trần Vạn Lê dứt khoát gãy lìa, chuyển ánh mắt nhìn sang hai người Câu Kiêu, Giang Nhiên: “Thực sự là các người ư!”
Câu Kiêu, Giang Nhiên kinh sợ đến nuốt nước miếng trước sự sát phạt quyết đoán của Diệp Bắc Minh!
Hai người quay sang nhìn nhau, lên tiếng nói: “Trần Vạn Lê bị cậu hành hạ như vậy, lời của ông ta không thể làm bắng chứng!”
“Tôi giết người, mà cần bằng chứng?”
Diệp Bắc Minh cười: “Tôi chỉ cần biết cần giết ai là đủ rồi!”
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh bước ra một bước trực tiếp đứng trước hai người!
Táy trái lướt ngang qua!
Lúc này, Câu Kiêu và Giang Nhiên thực sự hoảng sợ!
Tay trái chí tôn, vô địch đó!
“Vãi! Ức hiếp người quá đáng, cùng ra tay, giết!”
Câu Kiêu tức giận hét lên một tiếng, lập tức lấy ra một chiếc rìu thần chém về phía tay trái chí tôn.
Giang Nhiên vẻ mặt đầy tức giận cùng bùng phát, một thanh thần kiếm mang theo ngọn lửa chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh.
Hai tiếng ‘choang choang’ vang lên tiếng tiếp!
Rìu thần và kiếm thần gãy nứt tại chỗ, một luồng sức mạnh trực tiếp đánh bay hai người ra dễ như trở bàn tay!
Nếu không phải binh khí của hai người đã giúp họ đỡ được phần lớn sức mạnh, sợ rằng sẽ bị tay trái chí tôn đập chết tại chỗ!
Cho dù là vậy, hai người cũng nằm dưới đất phun ra máu điên cuồng.
Toàn thần là vết thương xây sát, gân cốt kinh mạch, thần cốt, đan điền cũng vỡ toàn bộ!
“Ông Lâm, cứu tôi…”
“Ông Lục, tôi không muốn chết…”
Hai người Câu Kiêu, Giang Nhiên quay đầu.
Dùng sức mạnh cuối cùng nhìn sang đám người Lâm Trung Sâm và Lục Duệ!
Lâm Trọng Sơn giật khóe mắt, gầm hét nói: “Diệp Bắc Minh, cậu muốn đuổi cùng giết tận thật sao?”
“Đệ tử nội môn của Vạn Thần Tông bọn họ, cậu biết giết người như vậy sẽ có hậu quả gì không?”, Lục Duệ hằm hằm uy hiếp.
Hai người vẫn không dám ra tay!
Điện Thần Hoàng, không đắc tội được!
Diệp Bắc Minh nhảy vút lên hai chân đạp mạnh lên đầu Câu Kiêu và Giang Nhiên!
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nào, ông nói với tôi có hậu quả gì?”
Một cảnh cuồng ngạo như vậy, hoàn toàn khiến tất cả mọi người có mặt chấn hãi!
“Trời ơi…”
“Cũng không nể mặt Vạn Thần Tông?”
Một vài trưởng lão tông môn cùng kinh hãi đến há hốc miệng.
Vương Tư Đạo nuốt nước miếng: “Nếu tên nhóc này tiến vào thần giới, thần giới còn không bị cậu ta làm long trời lở đất ư?”
“Tiểu Nguyên, em thua cậu ta, không thiệt!”, Vương Yên Nhi mặt mặt, hơi thở dồn dập.
Vương Nguyên không nhịn được run run nói: “Nguy hiểm quá, đúng là nguy hiểm quá!”
“May là lúc đó em thu tay, nếu không em cũng có thể chết thảm như bọn họ!”
Đôi mắt đẹp của Ngư Thất Tình đầy vẻ sợ hãi!
Ngư Chính Dương bên cạnh đã quyết định, sau khi về lập tức trả lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cho Diệp Bắc Minh!