Nghĩ đến đây.
Đông Phương Xá Nguyệt nghiêm mặt nói: “Đứa bé không liên quan gì tới cậu hết, tôi sẽ nuôi nó khôn lớn thành người!”
“Tất cả đều là số mệnh của tôi, cho dù Đông Phương Xá Nguyệt tôi bị người trong tộc phản bội!”
“Hay bị cậu ức hiếp, tất cả đều là kiếp nạn vốn có trên con đường của tôi!”
Đông Phương Xá Nguyệt nói xong rồi giả bộ mất mác.
Quả nhiên.
Diệp Bắc Minh nói: “Diệp Bắc Minh tôi dùng tính mạng thề rằng!”
“Chỉ cần có tôi ở đây thì sẽ không để bất cứ ai làm mẹ con cô bị tổn thương!”
Chắc như đinh đóng cột, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Đặc biệt là đôi mắt vô cùng chân thành kia.
Trong chốc lát, Đông Phương Xá Nguyệt ngơ ngác nhìn anh.
“Mình làm vậy với cậu ta hình như không ổn lắm nhỉ?”
Mặt cô ta ửng hồng, nhổ nước bọt: “Ai cần cậu bảo vệ chứ!”
“Tôi là Thần Đế, tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình!”
Bỗng nhiên.
Cô ta như nghĩ đến chuyện gì đó: “Nhắc nhở cậu một câu, chủ Luân Hồi phái tôi tới đây giết cậu!”
“Nhưng mà, ông ta không biết thân phận thật sự của cậu!”
“Trong mắt ông ta, cậu là Diệp Càn Khôn!”
Đông Phương Xá Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, im lặng một hồi rồi mới nói: “Diễn một vở kịch với tôi đi!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Diễn à?”
“Đúng vậy”.
Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu nói: “Chủ Luân Hồi biết thuật đọc tâm, nếu cậu không chết thì tôi không thể lừa gạt ông ta được!”
“Vậy nên, cậu chỉ cần ngất trên tay tôi là được!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày: “Chủ Luân Hồi đáng sợ đến vậy à?”
Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu: “Tin tôi đi, không ai hiểu rõ ông ta hơn tôi đâu!”
“Vậy nên, cậu chỉ cần phối hợp với tôi một lần, được chứ?”
Diệp Bắc Minh thấy hổ thẹn trong lòng nên gật đầu đồng ý: “Được!”
Hai người rời khỏi di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ, đến một sơn cốc vắng vẻ.
Đông Phương Xá Nguyệt cười nói: “Chúng ta cố gắng diễn chân thật một chút, nếu không sẽ rất dễ bị lộ!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần, thẳng tay giết tôi luôn là được!”
“Cái gì?”
Đông Phương Xá Nguyệt kinh ngạc, cô ta không nghĩ rằng Diệp Bắc Minh muốn chết thật.
Diệp Bắc Minh không giải thích mà chỉ triệu hồi hình nộm ra.
Anh lấy mặt nạ màu tím ra rồi ra lệnh hình nộm đeo lên.
Đông Phương Xá Nguyệt chợt hiểu ngay, không cần nhiều lời.
Cả hai lao vào chiến đấu căng thẳng, ngay khi hình nộm hóa thành bột mịn, Đông Phương Xá Nguyệt cầm lấy cái mặt nạ màu tím kia: “Được rồi, như vậy là được!”
“Hình ảnh giết chết cậu đã được khắc ghi trong đầu tôi rồi!”
“Tôi phải đi đây, còn có gì muốn nói với tôi không?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Các sư tỷ của tôi khỏe không?”
Lòng Đông Phương Xá Nguyệt hơi thất vọng, hừ đáp: “Thần hồn của chủ Luân Hồi bị thương, trong vòng nửa năm tới các cô ấy vẫn sẽ an toàn”.
“Nửa năm sau thì tôi không biết, cậu vẫn nên tự lo cho chính mình đi!”
“Từ nay trở đi, Diệp Càn Khôn đã chết, đừng dùng thân phận đó nữa...”