Một đám võ giả Đông Doanh quát lên, từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Con ngươi của Diệp Bắc Minh lạnh băng, anh quát lên một tiếng: “Kinh Lôi Trảm!!!”
Kiếm khí tung hoành!
Sấm chớp giáng xuống!
Ầm!
Một đường sấm sét khủng khiếp xuất hiện, đánh vào trong đám võ giả Đông Doanh, trong nháy mắt mùi khét thịt nướng truyền tới!
Mẹ kiếp!
Một kiếm chém ra tia chớp?
Những võ giả Đông Doanh khác nhìn thấy cảnh này, tất cả đều sợ đến choáng váng!
Thế này còn đánh gì nữa?
“Chạy!”
“Chạy mau!”
Các võ giả Đông Doanh xoay người bỏ chạy.
Uy thế của Diệp Bắc Minh hoàn toàn hù dọa bọn họ.
Diệp Bắc Minh xách kiếm Đoạn Long đuổi theo: “Một kiếm chém ra!”
Ba Võ Hoàng cùng chạy về một hướng, bị anh chém đứt eo!
“Còn hai mươi mốt người!”
Giây kế tiếp.
Thân pháp của Diệp Bắc Minh như quỷ vậy.
Xuất hiện trước mặt mấy võ giả Đông Doanh, một kiếm càn quét!
Anh cũng chẳng thèm nhìn: “Còn mười bảy người!”
Chuyển rời mục tiêu.
Mấy võ giả Đông Doanh bị nhắm tới liền gầm thét, muốn ra tay phản khảng.
Còn không chờ bọn họ ra tay, một đường kiếm khí màu máu đỏ rơi xuống!
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Bốn người trong nháy mắt hóa thành một vùng sương máu!
“Còn mười ba người!”
“A…”
“Cứu mạng, đừng…”
Kiếm khí từ trên trời giáng xuống, con ngươi co rút kịch liệt.
Phụt!
Một mảng sương máu nổ tung!
“Còn sáu người!”
“Còn ba người!”
Đến khi giết sạch võ giả Đông Doanh, toàn bộ gia tộc Senbon đã là một vùng núi thây biển máu.
Vị trí Diệp Bắc Minh đang đứng ban đầu là một mảnh đất bằng phẳng.
Lúc này.
Thi thể người Đông Doanh chất đống như núi!
Anh đứng trên đỉnh núi, như một sát thần!
“Sư tỷ, em đi giết Uy Hoàng”.
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ.
Bóng người nhảy lên, biến mất trong màn đêm.