Môi đỏ của Đông Phương Xá Nguyệt đang rỉ máu, nghiêng đầu qua: "Kẻ phàm trần, tôi..."
Diệp Bắc Minh lạnh như băng mở miệng: "Cô gọi tôi là gì? Nhìn tôi!"
Đông Phương Xá Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh..."
Anh chợt quát khẽ: "Sai! Không muốn rời khỏi nơi này đúng không?"
Đông Phương Xá Nguyệt cúi đầu, cắn chặt môi đỏ!
Trong lòng cô ta giãy giụa, hít sâu một hơi!
Lại ngẩng đầu, trong mắt cô ta mang theo lửa giận: "Tôi cầu xin cậu..."
"Mang tôi rời khỏi nơi đây, tiến vào tòa tháp trên mặt hồ!"
Diệp Bắc Minh bật cười: "Cô cầu xin tôi là tôi phải đáp ứng?"
Đông Phương Xá Nguyệt hoàn toàn nổi giận: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Diệp Bắc Minh học giọng điệu của cô ta: "Sau này nói chuyện với tôi, đừng có dùng loại giọng điệu này, hiểu chưa?"
Đông Phương Xá Nguyệt gắt gao cắn chặt răng, hít sâu một hơi.
Cô ta gật đầu: "Được!"
Diệp Bắc Minh tiếp tục mở miệng: "Sau này nhìn thấy tôi, đừng có mở miệng là một tiếng kẻ phàm trần, phải gọi anh Diệp, hiểu?"
Đông Phương Xá Nguyệt cắn răng: "Cậu... Được! Anh Diệp!"
"Lớn tiếng chút, cô cầm tinh con kiến à? Tôi không nghe được!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Đông Phương Xá Nguyệt hít sâu một hơi: "Tôi đã hiểu, anh Diệp! Đông Phương Xá Nguyệt tôi, Xá Nguyệt Thần Đế đã hiểu!"
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: "Chính xác, nói thêm mấy lần anh Diệp, tôi đã hiểu!"
"Anh Diệp, tôi đã hiểu!"
"Anh Diệp, tôi đã hiểu...", Đông Phương Xá Nguyệt nói một lượt mấy chục lần.
Sau khi kết thúc.
Đông Phương Xá Nguyệt khẽ run người, trong lòng thế mà nảy sinh cảm giác khác thường!
Dường như cô ta không còn kháng cự và xấu hổ như vừa rồi!
Diệp Bắc Minh thấy cảnh này thì âm thầm buồn cười!
Nữ Đế? Kiêu ngạo? Chỉ như thế mà thôi!
Thiếu dạy dỗ thôi!
"Đi nào, tôi dẫn cô đi lên".
Đông Phương Xá Nguyệt vội vàng nói: "Anh Diệp, nơi này có phong ấn!"
"Tôi cần tiến vào thế giới bỏ túi của cậu mới có thể rời khỏi nơi đây!"
Toàn bộ thế giới Tam Thiên gần như không ai có được thế giới bỏ túi!
Diệp Bắc Minh gần như là người duy nhất!
Cho nên anh là hi vọng duy nhất của Đông Phương Xá Nguyệt!
Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra, một ý niệm hiện lên, thu Đông Phương Xá Nguyệt vào bên trong thế giới bỏ túi.
Trở lại đỉnh Thang Trời, ngoài thi thể đầy đất ra, tất cả mọi người đều không thấy!
Diệp Bắc Minh thả ra Đông Phương Xá Nguyệt: "Có chuyện gì đây vậy?"
Ánh mắt Đông Phương Xá Nguyệt trầm xuống, nhìn về phía tòa tháp trên hòn đảo giữa hồ: "E rằng bọn họ đều đã tiến vào Thánh Tháp Hoa tộc!"
"Thánh Tháp Hoa tộc?"
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Không có thời gian giải thích!"
"Chúng ta cũng đi vào, món đồ kia không thể rơi vào trong tay người khác!"
..
..
Tốc độ của hai người rất nhanh, lướt qua mặt nước đi đến hòn đảo giữa hồ.