Hòn đảo không lớn, chu vi chỉ khoảng mười dặm, truyền tống trận nằm ngay chính giữa đảo!
"Đến rồi! Chúng ta đã ra khỏi tinh vực Man Hoang, coi như đã đến vùng biên giới của thế giới Bổn Nguyên!"
Nghê Hoàng vừa nói xong.
Đột nhiên.
Ánh mắt nhìn về một phía, hoàn toàn sửng sốt! "Oa, con rùa to quá!"
Phía trước, một con rùa khổng lồ nằm sấp giữa hư không!
Trên mai rùa có một tòa cung điện cao chót vót như tòa nhà chọc trời, có đến hàng trăm tầng!
Liên tục có các tu võ giả bước ra từ truyền tống trận, trong đó một người đàn ông nghe lời nói của Nghê Hoàng liền hừ lạnh một tiếng: "Rùa? Gà rừng nào mà vô tri thế?"
"Anh!!!" Nghê Hoàng vừa tức giận vừa xấu hổ!
Ở đại lục Hỗn Độn, dù sao cô ta cũng là thánh nữ Ma tộc!
Lúc này, lại trở thành gà rừng trong mắt người khác sao?
Người đàn ông nhếch miệng cười: "Sao thế? Chỉ là một tên Bổn Nguyên cảnh sơ kỳ cũng dám trừng mắt với bổn công tử à?"
Ầm!
Một cỗ uy áp xuyên thấu xông ra!
Thần Quân cảnh, sơ kỳ!
Nghê Hoàng căn bản không chịu nổi, thân thể run lên, khuôn mặt trắng bệch vô cùng!
"Ha ha ha ha, chỉ có vậy thôi sao?"
Đồng bọn cùng đến với người đàn ông kia không nhịn được cười lớn!
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, che chở trước mặt Nghê Hoàng, đối mặt với uy áp Thần Quân cảnh, miệng thốt ra hai chữ: "Xin lỗi bạn tôi!"
Xung quanh yên lặng một lúc!
Các tu võ giả xung quanh đều trợn to mắt, khí tức trên người Diệp Bắc Minh ở trên dưới Thần Hoàng cảnh! Lại bắt một người Thần Quân cảnh phải xin lỗi sao?
"Đồ dã nhân! Mày nói cái gì?"
Người đàn ông Thần Quân cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Chỉ bằng mày, một tên phế vật đến từ tinh vực Man Hoang, cũng xứng để Bàng Sát tao nói xin..."
Một câu còn chưa nói hết!
Bịch——!
Một tiếng động trầm thấp vang lên!
Các tu võ giả xung quanh còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, thân thể Bàng Sát đã bị đánh bay!
Mạnh mẽ đập xuống mặt đất cách đó trăm mét, cuốn lên khói bụi mịt mù!
Còn Diệp Bắc Minh đứng ở vị trí ban đầu của Bàng Sát, lắc lắc bàn tay: "Cho mày cơ hội cuối cùng, xin lỗi đi!"
Hùng hồn có lực!
Nói năng có khí phách!
Mọi người xung quanh đều sợ ngây người!
Mẹ kiếp! Mình đang mơ à? Thần Hoàng cảnh tát một cái đã đánh bay Thần Quân cảnh? Quá nghịch thiên rồi!
"Đệt! Mày muốn chết phải không?"
Bàng Sát gầm lên một tiếng, xông ra từ đám bụi, khuôn mặt sưng phù như đầu heo.
Vừa định ra tay, hai lão giả mặt vàng khô từ trên trời giáng xuống!
Một cỗ khí tức khủng bố nghiền ép tới: "Dám động thủ ở đây? Nhóc con cậu không muốn sống nữa à?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động!
Thần Quân cảnh đỉnh phong?
Bàng Sát lập tức như quả bóng xì hơi, sắc mặt trắng bệch giải thích: "Mấy vị tiền bối hiểu lầm tôi rồi!"
"Là tên nhóc kia động thủ trước, nếu không phải hắn ra tay đánh người thì tôi cũng sẽ không động thủ ở đây!"
Mắt hắn ta hung tợn trừng Diệp Bắc Minh!
Đỏ ngầu!
Muốn giết người!
"Lão phu không thấy hắn động thủ, ngược lại khí thế của cậu rất hung hăng, cậu muốn làm gì?" Một lão giả lạnh giọng nói.
Bàng Sát oan ức chỉ vào mặt mình: "Tiền bối, nếu hắn không động thủ thì nửa khuôn mặt này của tôi là do ai đánh chứ?"
Lão giả cười một tiếng đầy ẩn ý: "Nhóc con, ý của cậu là lão phu nói sai ư?"