"Cái gì?"
Con ngươi Diệp Bắc Minh hung hăng co rụt, hô hấp dồn dập: "Ma Tôn Tề Thiên là bố của tôi?"
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Mau nói đi!"
Ngân La gật đầu: "Rõ!"
"Bố của ngài là Thánh tử của Thiên Ma tộc, danh xưng Ma Tôn Tề Thiên".
"Nhưng từ sau khi Ma Hoàng ngã xuống, Thiên Ma tộc xảy ra nội loạn".
"Ngài Ma Tôn là người thừa kế duy nhất của Thiên Ma tộc, nhưng lại bị kẻ khác đuổi giết suốt một đường, bị thương nặng nên chạy trốn tới thế giới này!"
Diệp Bắc Minh ngừng thở: "Nói tiếp".
Ngân La hít sâu một hơi: "Trong một lần tình cờ, ngài Ma Tôn quen biết nữ chủ nhân Diệp Thanh Lam, về sau có cậu chủ là ngài".
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Nói vậy, đám người đuổi giết mẹ tôi là Ma tộc?"
"Không phải".
Ngân La lắc đầu.
"Ồ? Đó là ai?", Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Ngân La giải thích: "Tình huống cụ thể thì thuộc hạ cũng không biết, nhưng hết thảy hình như có liên quan đến nhà họ Diệp Thượng Cổ".
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đọng lại: "Nhà họ Diệp Thượng Cổ?"
Lần đầu tiên anh nghe được năm chữ này: "Chẳng lẽ nhà họ Diệp cũng đã từng là gia tộc Thượng Cổ?"
Ngân La lắc đầu: "Chuyện này thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ tuân lệnh bảo hộ huyết thống của ngài Ma Tôn!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Vậy cô biết cái gì?"
Ngân La hơi xấu hổ: "Sau khi ngài Ma Tôn bị thương đã dẫn theo một vài ma tướng đi vào Đại Lục Chân Võ".
"Tôi chính là một trong số đó, lúc thuộc hạ chạy trốn theo ngài Ma Tôn từng bị thương, vẫn luôn ở đây chữa thương".
Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi thất thường.
Xem ra anh chỉ có thể tự đi hỏi mẹ!
"Nhược Giai và Tôn Thiến đâu?"
Ngân La khẽ cười: "Cậu chủ, các cô ấy rất an toàn, xin mời đi theo tôi".
Dưới sự dẫn dắt của Ngân La, cả chục ngàn con ma thú mở đường.
Đi về phía một hòn đảo ở sâu trong biển!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tất cả những ma thú này đều nghe theo lệnh của cô? Bọn chúng đều là Ma tộc sao?"
Ngân La mỉm cười giải thích: "Bọn chúng đều là ma thú bình thường, chỉ là bị tôi thuần phục thôi".
"Ngài Ma Tôn kế thừa huyết mạch tôn quý của Ma Hoàng, sinh ra đã có sức mạnh khiến chúng thú thần phục!"
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
E rằng việc anh có thể ra lệnh cho ma thú có liên quan tới sức mạnh của huyết mạch!
Chừng mười lăm phút sau, Diệp Bắc Minh hạ xuống một hòn đảo.
Khoảnh khắc trông thấy Chu Nhược Giai và Tôn Thiến, hai người phụ nữ lao đến như nổi điên, nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh.
"Bắc Minh!"
"Hu hu hu, bọn em còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh".
Chu Nhược Giai chảy nước mắt.
Tôn Thiến cắt chặt môi đỏ, yên lặng rơi lệ.