Thậm chí cách biệt không chỉ có ngàn dặm.
“Mẹ kiếp!”
Trịnh Thiên Tứ tức điên.
Vẻ mặt anh ta vặn vẹo: “Đồ đĩ, tôi có ý tốt muốn cứu mạng cô, nể mặt cho rồi mà không biết ngượng!”
“Được, nếu đã vậy thì để tôi chơi cô trước!”
Nói xong, anh ta bước tới chỗ Sở Vị Ương.
Giọng ông Quách vang lên: “Cậu chủ, một tiếng nữa là thú triều tới!”
“Vẫn nên chớ lãng phí thời gian!”
Trịnh Thiên Tứ cười tà ác: “Tôi còn một tiếng nữa à?”
“Sẽ không lâu lắm đâu, mười phút đủ rồi!”
“Anh... anh định làm gì?”
Sở Vị Ương biến sắc, cô ta không sợ chết.
Nhưng không muốn đánh mất trong trắng trước khi chết.
Trịnh Thiên Tứ cười đầy thâm ý: “Làm gì à? Cô bảo tôi muốn làm gì nào?”
Sở Vị Ương xoay người bỏ chạy.
Trịnh Thiên Tứ tung một trảo, một luồn lực lượng mạnh mẽ ập tới.
Sở Vị Ương quỳ rạp xuống đất, cả người đã bị khóa chặt.
Đầu gối cắm chặt vào mặt đất.
Cô ta gắng thẳng người dậy, tạo thành một hình chữ Z.
Đôi mắt Trịnh Thiên Tứ rực lửa, miệng lưỡi khô đắng , anh ta cởi áo nhào lên.
“Cô Sở... cũng bị chà đạp...”
“Chao ôi...”
Bốn người đồng đội thở dài, nhắm mắt lại.
Bọn họ không đành lòng chứng kiến cảnh đó.
Bỗng nhiên.
Rầm!
Một tiếng nổ vọng tới.
Ngay sau đó, bên tai bọn họ vang lên tiếng gào thét của Trịnh Thiên Tứ: “Mẹ nó! Mày là ai hả?”
“Chỉ là một tên cảnh giới Siêu Phàm mà dám quan tâm chuyện của tao à?”
Mọi người mở mắt.
Trước mắt bọn họ là một người thanh niên đang bước nhanh tới chỗ Sở Vị Ương.
Ngay khi nhìn thấy người thanh niên kia, cơ thể mềm mại của Sở Vị Ương run lên.
Đôi mắt long lanh, suýt nữa bật khóc: “Anh Diệp... không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?”
Sau đó, giọng Sở Sở vang lên bên tai cô ta: “Chị, chị không nằm mơ!”
“Anh Diệp tới cứu chị đó! Chị khờ quá đi, sao cứ coi thường mạng sống một mình đến Huyết Mai Lâm thế chứ!”
Sở Sở chạy tới.
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Sở Vị Ương, ngân châm trong tay hạ xuống.
Nháy mắt Sở Vị Ương có thể cử động, mặt cô ta đỏ bừng.
Ngay khi thấy Diệp Bắc Minh, suy nghĩ bỏ mạng trong đầu cô ta đã biến mất tăm.
Thậm chí lòng còn có chút ngọt ngào: “Anh Diệp, xin lỗi anh...”