“Không!”
Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên một tiếng: “Thất sư tỷ, đừng!”
“Bắc Minh…”
Một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau!
Diệp Bắc Minh quay đầu, Hạ Nhược Tuyết rưng rưng nước mắt: “Xin lỗi, em không thể tiếp tục ở bên anh nữa…”
“Nhược Tuyết!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, tiến lên ôm chặt Hạ Nhược Tuyết!
Nhưng cô ấy đã toàn hoàn mất đi khí tức.
Quay đầu nhìn một lượt, mấy sư tỷ đều nằm dưới đất!
Hạ Nhược Tuyết trong lòng cũng không còn hơi thở!
Cùng lúc đó, nhà họ Chu gia tộc Thượng Cổ.
Chu Lạc Ly đột nhiên đau tim, nước mắt mất kiểm soát trào ra: “Có chuyện gì vậy? Mình… sao mình lại cảm thấy như người thân xảy ra chuyện?”
“Là mấy sư muội hay là tiểu sư đệ?”
“Không được!”
Chu Lạc Ly đứng lên, đi ra ngoài khuê phòng.
Vừa đẩy mở cửa, bốn bà lão cùng tiến lên một bước: “Tiểu thư Lạc Ly, cô muốn đi đâu?”
Chu Lạc Ly như mất hồn: “Tôi cảm thấy các sư muội hoặc tiểu sư đệ của tôi xảy ra chuyện, tôi muốn đi tìm bọn họ!”
Bốn bà lão cười lạnh lùng một tiếng: “Tiểu thư, gia chủ đã dặn dò trước khi cô chưa quyết định, không được phép ra khỏi phòng một bước!”
Trong lòng Chu Lạc Ly nổi giận: “Cút ra cho tôi!”
Trực tiếp ra tay!
Bốn bà lão cười lạnh lùng một tiếng, lập tức khống chế được Chu Lạc Ly.
Ném vào trong phòng, đóng cửa.
“Hừ, không biết tự lượng sức!”
…
Sâu trong thiên lao của gia tộc Đạm Đài.
Đạm Đài Yêu Yêu đột nhiên giật mình tỉnh dậy: “Sư tỷ! Tiểu sư đệ!”
…
Diệp Bắc Minh gào thét xé gan xé phổi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có cách gì cứu bọn họ không?”
“Không tiếc mọi giá, không tiếc mọi giá phải cứu được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng áy náy: “Cậu nhóc, cậu cũng biết dược tính của cỏ kéo dài mạng sống bảy ngày đấy!”