Kimura Suke bò đến dưới chân Diệp Bắc Minh.
Phập phập phập!
Dập đầu điên cuồng!
Sắp vỡ cả trán.
Máu tươi đầm đìa!
“Cậu Diệp, xin cậu giết tôi đi!”
“Ban cho tôi cái chết đi!”
Phập phập phập!
Ngay cả cái chết mà Kimura Suke cũng không sợ, lại sợ mấy cây kim châm đâm vào cơ thể đó.
Nghĩ cũng biết Quỷ Môn Thập Tam Châm hành hạ con người đáng sợ đến mức nào!
Trong phòng họp.
Mọi người nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn ma quỷ!
Không nhịn được run lên.
Người thanh niên Long Quốc này ngồi ở đó.
Vẻ mặt lạnh lùng vô cùng: “Kimura Suke, dễ chịu không?”
“Suýt…”
Tiếng hít khí lạnh vang lên!
Đã đến lúc này rồi!
Còn hỏi người ta dễ chịu không?
Đúng là khiến người ta không lạnh mà run!
Kimura Suke sống không bằng chết: “Cậu Diệp, tôi xin lỗi, tôi nhận sai!”
“Cầu xin cậu giết tôi đi”.
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Tôi nhớ trong điện thoại ông nói, biết thông tin của mẹ tôi?”
“Nói đi, rốt cuộc là thế nào?”
Kimura Suke vội vàng nói: “Hai mươi ba năm trước, mẹ của cậu từng đến Đông Doanh một lần!”
“Cụ thể là thế nào, tôi cũng không biết, nhưng Kido Oishi biết!”
“Kojiro Abe cũng biết, bọn họ đều là người của hoàng đế bệ hạ!”
“Bởi vì hai mươi ba năm trước, mẹ của cậu từng xông vào hành cung của bệ hạ…”