Gã đàn ông hơi mập liếm đầu lưỡi: “Tôi còn có mặt vô liêm sỉ hơn cơ, có muốn xem không?”
“Cũng phải nói tên nhóc này thật có diễm phúc, mấy sư tỷ này người nào cũng đẹp!”
“Đúng thế, anh nhìn cái eo đó, đôi môi đó, thật muốn nhào nặn giày vò họ quá!”
“Cô này rất được, khuôn mặt ngây thơ, tôi lấy rồi!”
“Tôi muốn cô này, anh nhìn ánh mắt của cô ta kìa, phì phì…”
“Cô này là của tôi, thanh lạnh, cao cao tại thượng, loại phụ nữ này mới thú vị!”
“Ha ha ha…”
Một tràng cười vang lên.
Những người này lại thực sự bắt đầu chia chác chín vị sư tỷ!
“Vãi!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên cơn lửa giận: “Toàn bộ đám người này đáng chết!”
Trên người bùng phát sát khí kinh thiên!
Vù!
Sự phẫn nộ trong lòng khiến khí tức của anh không ổn định, dao động dữ dội!
Lúc này Ngư Thanh Thư chú ý đến phản ứng của Diệp Bắc Minh, nhìn thấy khí tức của Diệp Bắc Minh dao động.
Lập tức hô lớn: “Khí tức của tên nhóc này dao động rất dữ dội, dung hợp sắp thất bại rồi!”
“Mọi người tiếp tục chế nhạo đi!”
Vương Yên Nhi hòa toàn không chịu nổi, chi vào mặt Ngư Thanh Thư mắng lớn: “Ngư Thanh Thư, cậu thật vô liêm sỉ!”
Ngư Thanh Thư lạnh lùng lướt nhìn Vương Yên Nhi một cái: “Vương Yên Nhi, cô đừng nghĩ nhà họ Ngư và nhà họ Vương có quan hệ đời đời thì có thể ăn nói với tôi như vậy!”
Vương Yên Nhi cắn răng: “Kiểu quan hệ đời đời này, không cần cũng được!”
“Nhà họ Vương tôi, thật xấu hổ khi qua lại với nhà họ Ngư!”
“Cô nói cái gì?”, Ngư Thanh Thư ngẩn người, dù thế nào cũng không ngờ Vương Yên Nhi lại nói ra những lời như vậy.
Quay đầu nhìn sang Ngư Chính Dương: “Bố!”
Sắc mặt Ngư Chính Dương lạnh băng nhìn Vương Tư Đạo: “Vương huynh, đây cũng là ý của ông ư?”
Khuôn mặt già của Vương Tư Đạo lạnh nhạt: “Ngư huynh, các ông làm thực sư quá đáng, loại chuyện ném đá xuống giếng đừng làm thì hơn!”
“Ông cũng nhìn thấy thiên phú của Diệp tông chủ rồi, cậu ta đang dung hợp xương Chí Tôn, chúng ta nên yên tĩnh chờ đợi!”
“Các người hét lớn như vậy, lại nói lời lăng nhục mấy sư tỷ của cậu Diệp, thực sự không phải hành vi của nhân sĩ chính đạo!”
“Ha ha ha!”
Ngư Chính Dương cười lớn: “Đúng đúng đúng, chỉ có nhà họ Vương ông mới là nhân sĩ chính đạo!”
“Nhà họ Ngư ông thật nham hiểm quá, nếu nói như vậy, các ông và Thái Dương Tông và Diệp Bắc Minh là đồng bọn rồi?”
Soạt! Soạt! Soạt!