Đội Huyền Cơ lại nhốt một cô gái bình thường trong thiên lao của đội Huyền Cơ?!!!
Toàn thân Chu Chính Quốc run rẩy: “Diệp… thiếu soái… cái này không phải chuyện của tôi”.
“Là ý của cấp trên!”
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười.
Trực tiếp đi về phía thiên lao đội Huyền Cơ.
Canh phòng trước thiên lao đã sớm chú ý tới Diệp Bắc Minh.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi tới, trực tiếp ngăn cản anh: “Đứng lại!”
Diệp Bắc Minh nói ra lời khiếp sợ: “Mở thiên lao ra, tôi phải dẫn một người đi”.
Võ Hoàng đó sửng sốt, sau đó cười: “Cậu thanh niên, cậu biết đây là đâu không?”
“Dẫn một người đi, không có chỉ thị viết tay, một con ruồi cũng đừng hòng rời khỏi nơi này”.
Quát một tiếng: “Cút!”
Một chữ ‘cút’ quyết định sống chết của ông ta.
Ầm!
Gần như trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh một quyền đánh ra.
Võ Hoàng này bay thẳng ra ngoài.
Một tiếng ‘keng’ vang lên, đụng vào vách tường sắt thép sau lưng, trực tiếp biến thành một vũng máu!
“A!”
Chu Chính Quốc bị dọa sợ nằm trên đất.
Da đầu tê dại!
Mẹ nó!
Đây chính là Võ Hoàng đấy!
Còn là Võ Hoàng trung kỳ!
Cứ như vậy bị đánh chết?
Hóa thành máu, thân thể cũng nổ tung!!!
Chu Chính Quốc sợ đến ngây ngốc.
“Cậu!!!”
Những người khác của đội Huyền Cơ mặt lộ vẻ khiếp sợ, vốn không dám ra tay một mình.
Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn Chu Chính Quốc ra lệnh: “Dẫn đường”.
“Dạ!”
Chu Chính Quốc bò dậy, dẫn đầu đi vào thiên lao.
Diệp Bắc Minh theo sát phía sau.
Bên trong thiên lao đen như mực, vô cùng ẩm ướt.
Mùi tanh hôi khó ngửi, giống như có vô số lượng thịt lớn thối rửa dưới cống thoát nước.
Mới đi được mấy bước.
Giọng nói sôi trào truyền tới.
“Khà khà khà khà ~~~”
“Lại có người tới!”
“Ha ha ha ha, là một thanh niên, máu thịt hắn thơm quá!”
“Cậu thanh niên, ông đây muốn ăn mày!”