Giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Chẳng phải ông muốn đầu của tôi à?”
Một sự nhục nhã dâng lên trong lòng ông ta.
Đôi mắt Trương Thiên Phàm đỏ bừng, khàn giọng gầm lên: “Diệp Bắc Minh, lão phu sẽ không bao giờ quên chuyện hôm nay đâu!”
“Tương lai, một ngày nào đó...”
“Hahaha!”
Tiếng cười của Diệp Bắc Minh cắt ngang lời ông ta: “Ông không có cơ hội đó đâu, đợi tới kiếp sau đi!”
“Cậu định giết tôi sao?”
Đồng tử Trương Thiên Phàm co lại, không dám tin vào sự thật trước mắt.
Cả người ông ta run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ bừng: “Cậu... tôi là minh chủ của Đan Đạo Minh, là người đứng đầu đan đạo!”
“Tôi là người có thuật luyện đan giỏi nhất thế giới Cao Võ, cậu dám giết...”
Rầm!
Anh giẫm mạnh chân xuống.
Một cước rất lưu loát.
Đầu của Trương Thiên Phàm nát bét như trái dưa hấu.
Thế gian tĩnh lặng...
Trương Thiên Phàm đã chết.
Một người đứng đầu đan đạo đã hy sinh như vậy đó.
Thời gian trong đại điện Tổng viện Giám Sát như khựng lại.
Vương Bình An ngơ ngác, khẽ véo tay mình.
Chát! Chát! Chát!
Đau!
Đây không phải là mơ mà tất cả đều là sự thật.
Diệp Bắc Minh đã giết Trương Thiên Phàm, còn có hơn trăm người của Thần Y Minh và Đan Đạo Minh nữa?
Ông ta không nhịn được mà há to miệng.
Miệng của Hoa Côn Luân và các thái thượng trưởng lão cũng há hốc theo bản năng của mình.
Chuyện lần này gay to rồi.
Diệp Bắc Minh cẩn thận kiểm kê chiến lợi phẩm của mình như không có việc gì.
Chẳng mất bao lâu sau, đã có hơn mười nhẫn giữ vật trong tay anh, có vài cái bị hư hỏng trong lúc chiến đấu.
Anh tùy tay kiểm tra một cái, trong đó một lượng lớn dược liệu quý hiếm và thần nguyên.
“Bọn họ mập mạp thật đấy, xem ra còn phải giết nhiều hơn nữa!”
Diệp Bắc Minh thì thầm.
“Mẹ ơi!”
Người Tổng viện Giám Sát kinh hãi, nghẹn họng ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh rời đi.
Ngay khi anh bước ra khỏi đại điện, phía sau rộ lên tiếng bàn tán.
...
Thánh tộc, trong một đại sảnh.
Lạc Chính Hùng cầm một khối ngọc truyền tin trong tay, sắc mặt lúc sáng lúc tối: “Bên thánh vực truyền tin tới, bọn họ sẽ phái một đám người đã mở long tích tới đây!”
“Cái gì?”
Người phụ nữ trung niên mất bình tĩnh.
Trên gương mặt người phụ nữ ấy thoáng hiện lên sự tức giận: “Triệu năm trước bọn họ đã tới đây một lần rồi mà giờ còn muốn tới nữa?”
Ánh mắt Lạc Chính Hùng đầy vẻ suy tư: “Lần trước bọn họ đã nếm được mùi vị ngon ngọt rồi”.
“Vậy nên mới tới lần nữa!”
Người phụ nữ trung niên nhíu chặt mày.
Không biết thời gian qua bao lâu, người phụ nữ đó mới thốt một câu: “Lần trước là Hoa tộc”.