Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “E là không thể! Nếu tôi ra tay thì sẽ bị người ta phát hiện ra ngay!”
“Đù! Không phải ông nói là cách ngoài trăm thước thì dù có Thần Hoàng tới đây cũng không thể phát hiện ra ông hay sao?”, Diệp Bắc Minh phàn nàn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận trả lời: “Nhóc con, đó là khi ở bên ngoài!”
“Còn đây là đại lục Ngũ Hành, là thế giới nhỏ do Thần Giới tạo ra để tuyển chọn nhân tài!”
“Nói cách khác, từng tấc đất ở đây đều nằm dưới sự giám sát của người điều khiển thế giới này!”
“Đương nhiên bản tháp không thể ra tay ở đây được nhưng bản tháp vẫn còn cách khác!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Cách gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra một chữ: “Chạy!”
Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật.
Ầm!
Mấy ngàn tia sét đã xuất hiện trên đỉnh đầu, điên cuồng giáng xuống!
Diệp Bắc Minh đành phải ôm Nguyễn Thanh Từ chạy tiếp!
Ròng rã suốt một ngày trời, Diệp Bắc Minh đều phải chạy trốn thục mạng!
“Đó là ai vậy?”
“Hình như là một người đàn ông ôm một người phụ nữ trong lòng…”
“Bọn họ chạy nhanh quá nên không nhìn rõ được, sao bọn họ lại bị hai con rồng đen truy sát vậy nhỉ?”
Vô số người tu võ đều chứng kiến cảnh tượng này!
Nhưng vì tốc độ của Diệp Bắc Minh quá nhanh nên mọi người hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt anh!
“Đi theo xem thử xem sao!”
“Chưa biết chừng là do người này ăn cắp báu vật của rồng đen, biết đâu chúng ta lại có thể ngư ông đắc lợi!”
Rất đông người tu võ sáng mắt lên, nhanh chân đuổi theo.
Cùng lúc này, ở trong một vùng sơn cốc.
Hai người Trương Vân Phi và Từ Ngạo đang nghỉ ngơi.
Vì bọn họ đã che chở cho mấy trăm người ở vòng trước nên giờ chỉ cần ngồi không một ngày cũng vẫn có hơn một triệu điểm tích lũy.
Nói cách khác, cho dù hai người bọn họ chỉ ngồi ở đây suốt một tháng!
Bọn họ cũng vẫn sẽ qua ải!
“Trần Vạn Lê bảo chúng ta giết Diệp Bắc Minh, hứa hẹn sẽ cho chúng ta vào tông môn của ông ta, anh tính sao?”, Từ Ngạo lên tiếng.
Ánh mắt của Trương Vân Phi không rõ là buồn hay vui: “Thực lực của tên nhóc này khá mạnh, chúng ta cần phải lên kế hoạch cẩn thận!”
Từ Ngạo chợt nảy ra một ý: “Hay là lợi dụng những người ở bên cạnh cậu ta xem sao?”
“Đúng là một cách hay”, Trương Vân Phi khẽ gật đầu.
Đột nhiên.
Tiếng xé gió rít lên trên đỉnh đầu, sau đó một bóng người nhanh chóng lướt qua!
“Thứ gì vừa bay qua vậy nhỉ?”, Từ Ngạo ngẩn người.
Một giây sau, hai con rồng đen kéo theo những tia sét đáng sợ bay tới!
Thân thể cả hai người đồng loạt cứng đờ: “Đù…”
“Chạy mau!”
Hai người vừa mới chạy ra khỏi sơn cốc!
Ầm!
Trời sập đất nứt!